Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 406: Trần Thanh Thanh thọ thương

Dù là vậy, nhóm phần tử vũ trang tội phạm vượt qua biên giới vẫn còn hơn hai mươi mấy người, cái chết của đồng bọn làm chúng điên tiết, cậy vào trang bị mạnh hơn, quân số đông đúc, chúng bắt đầu bày đội hình phản kích, xả đạn điên cuồng về phía tiểu đội của Trần Thanh Thanh đang ẩn nấp, tình thế cực kì hung hiểm.

"Tay nhắm của đội đâu, nghĩ cách diệt trừ tên đầu sỏ đi, nhưng nhớ phải cẩn thận, sau lưng tên đầu sỏ chí ít còn có hai tên bắn tỉa đang phục kích, nếu nổ súng xong không kịp chạy khỏi vị trí sẽ bại lộ tọa độ…"

Người vừa lên tiếng chỉ huy là đội trưởng Văn Diệp, hắn cũng là một trong số giáo quan phụ trách cuộc huấn luyện quân sự Trò chơi tử vong lần này, Văn Diệp đã bước sang tuổi trung niên, dáng người không cao nhưng thân hình vạm vỡ, nghe nói hắn có kinh nghiệm huấn luyện 5 đội lính đặc nhiệm trong rừng rậm kiểu này rồi, có thể nói kinh nghiêm tác chiến của ông rất phong phú, chỉ giao chiến một lúc, hắn đã phán đoán chính xác hỏa lực của đối phương. Ngoại trừ tên bắn tỉa vừa bị Trần Thanh Thanh tiêu diệt, đối phương còn có 3 tên đầu sỏ, trong đó một kẻ là thủ lĩnh, hai tên còn lại đều là tay súng bắn tỉa, chuyên môn phụ trách bảo vệ an toàn cho thủ lĩnh.

Trần Thanh Thanh nghe nói vậy bèn nảy ra một ý, lập tức xin chỉ thị: "Đội trưởng, tôi có cách này…"

"Cách gì vậy?" Trần Thanh Thanh có thân phận đặc biệt, tuy cấp trên đã dặn dò tất cả đội viên tham gia huấn luyện phải được đối xử như nhau nhưng Văn Diệp không thể làm theo, nhất là vấn đề liên quan đến sự an toàn của cô, hắn càng không dám mạo hiểm, nếu đổi lại là tay nhắm khác trong đội, hắn đã sớm ra lệnh nổ súng tiêu diệt tên thủ lĩnh rồi, hai tay bắn tỉa còn lại của đối phương không mấy xuất sắc, cho dù bị chúng phát hiện vị trí, cùng lắm là đội viên của mình bị thương, chỉ là đối với Trần Thanh Thanh, Văn Diệp không dám đem cô ra đánh cược.

"Tôi có cách khiến chúng không thể phát hiện ra nơi ẩu náu của tôi." Trần Thanh Thanh tự tin nói.

Văn Diệp nghệch mặt ra, cảm thấy lời nói của Trần Thanh Thanh có phần hơi khó tin, cho dù cô là tay súng cừ khôi nhất, chỉ cần nổ súng bắn ra, vị trí ẩn náu chắc chắn sẽ bị bại lộ.

"Đội trưởng, những gì tôi nói đều là thật đấy…" Trần Thanh Thanh thấy Văn Diệp nhíu chặt lông mày, vội hạ thấp giọng nói giải thích: "Tôi có thể không dùng súng nhắm lade, tôi sẽ dùng phi đao tấn công, nếu làm vậy tay bắn tỉa và người trinh sát của chúng sẽ không thể nhìn ra chỗ ẩn náu của tôi…"

Dứt lời, trên tay Trần Thanh Thanh đã nắm chặt một cây phi đao bén nhọn.

Văn Diệp một lần nữa trố mắt ngạc nhiên, khoảng cách xa như vậy mà dùng phi đao sát thương kẻ địch, hình như giống tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung thì phải.

"Thanh Thanh, việc này vô cùng nguy hiển, cô không được nói đùa đâu nhé, khoảng cách quá xa sao cô dùng phi đao được?" Văn Diệp lắc đầu nguầy nguậy nói: "Hay là thế này, cô và đội viên trinh sát thay đổi vị trí cho nhau, cô xác định vị trí, để cậu ta tiêu diệt kẻ địch."

Câu này nói ra, Trần Thanh Thanh liền hiểu ngay ý của đội trưởng, tuy cô từng nhiều lần nhấn mạnh phải được đối xử công bằng như tất cả đồng đội khác, nhưng trong mắt Văn Diệp thân phận của cô vẫn là đặc thù, hắn không muốn cô gặp nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Thanh Thanh hậm hực không vui.

Cô đến tham gia cuộc huấn luyện quân sự Trò chơi tử vong, mục đích là muốn thông qua môi trường huấn luyện khắc nghiệt rèn luyện ý chí và sức mạnh của bản thân, từ đó hy vọng thực lực của cô được nâng cao vượt bậc sau khi cuộc huấn luyện kết thúc.

Nếu việc gì giáo quan cũng bảo vệ không cho cô mạo hiểm, như vậy sẽ mất đi ý nghĩa của cuộc huấn luyện rồi.

"Đội trưởng, tôi hiểu ý của anh…" Trần Thanh Thanh nghiêm túc nói: "Tôi yêu cầu anh xem tôi như một người lính bình thường như những đồng đội khác… Người khác làm được, tôi cũng làm được, người khác không làm được, tôi vẫn làm được. Nếu như anh tin tưởng tôi, bây giờ tôi sẽ dùng phi đao tiêu diệt ngay tên thủ lĩnh cho anh xem."

Nhìn thấy nét mặt nghiêm nghị tràn trề tự tin của Trần Thanh Thanh, Văn Diệp do dự giây lát, khẽ gật đầu đồng ý. Phải công nhận một điều dùng phi đao tấn công sẽ không để lộ vị trí của Trần Thanh Thanh, nếu thế thì sinh mạng của cô cũng không bị đe dọa, suy nghĩ tới những điều kiện an toàn trên, Văn Diệp cuối cùng đã chấp nhận yêu cầu của Trần Thanh Thanh.

"Mục tiêu ở hướng 10h!" Đội viên trinh sát báo cáo vị trí quan sát được.

"Rõ!" Trần Thanh Thanh hét lên, tay phải nắm chặt cây phi đao bén nhọn, nhắm đúng hướng 10h, phất tay một cái, cây phi đao hóa thành một luồng sáng sắc lạnh, xé gió lao tới mục tiêu.

Anh đội viên trinh sát và đội trưởng Văn Diệp lập tức há hốc miệng kinh ngạc, tốc độ phóng đi của cây phi đao hình như đã vượt ngoài phạm vi tưởng tượng của họ.

"Á!" Rất nhanh, một tiếng rú thảm thiết vang lên, Văn Diệp dùng ốm nhòm quan sát rõ, cây phi đao của Trần Thanh Thanh đã chính xác cắm phập vào giữa trán tay súng bắn tỉa kia.

Khoảnh khắc ấy, có thể nhận ra tất cả đồng đội của Trần Thanh Thanh đều chấn động biết dường nào.

Khoảng cách xa như thế, lại dùng phi đao tấn công, họ không dám nghĩ đến Trần Thanh Thanh sẽ thành công, đây rốt cuộc là do vận may hay bản lĩnh thật sự?

Nếu nói đến bản lĩnh, Văn Diệp không thể chấp nhận đây là sự thật, trong quân đội cũng có người biết phóng dao lấy mạng kẻ địch, nhưng theo như hiểu biết của hắn, tuyệt đối chưa có ai làm được như Trần Thanh Thanh.

"Thanh Thanh giỏi lắm!" Một đồng đội nữ khác của Trần Thanh Thanh reo lên, cô này là bạn cùng phòng trong trại huấn luyện chung với Trần Thanh Thanh, tên là Hác San San, cô thuộc đội lính đặc nhiệm hải quân Tuyết Báo.

So với đội trưởng Văn Diệp, Hác San San lại không hề ngạc nhiên, trong khoảng thời gian gần đây cô đã sớm biết Trần Thanh Thanh là một cao thủ lợi hại, hơn nữa Trần Thanh Thanh cũng từng biểu diễn qua thuật phóng phi đao cho cô xem, tuy hôm nay khoảng cách xa như thế nhưng do Trần Thanh Thanh ra tay thành công nên cô không cảm thấy có gì đáng phải ngạc nhiên cả.

"Đội trưởng, tôi muốn tiêu diệt luôn hai tay súng còn lại…" Trần Thanh Thanh vừa ra tay đã thành công, lòng tin trở nên mạnh mẽ hơn, cô quyết định dùng cách thức tương tự tiêu diệt hai tay súng bắn tỉa có khả năng uy hϊếp lớn nhất đối với đồng đội của cô.

Văn Diệp nghe xong, nghĩ ngợi một lát, nói: "Thôi được, nhưng cô nhớ chú ý an toàn…"

Thủ lĩnh toi mạng, những phần tử vũ trang còn lại rơi vào hoảng loạn, chúng bắt đầu rút lui, chỉ còn để lại hai tay súng bắn tỉa ở lại yểm trợ, vì thế Văn Diệp không thể ra lệnh tiểu đội của mình đuổi theo, nhất là hiện nay chúng đang hỗn loạn chạy loạn xạ xả đạn điên cuồng, nếu Trần Thanh Thanh tiêu diệt thành công hai tay súng bắn tỉa còn lại, lúc đó bám sát truy quét lũ kia sẽ dễ dàng hơn nhiều.

"Tuân lệnh!" Trần Thanh Thanh hét lớn, thân hình lướt nhanh như cơn gió, thoáng chốc đã biến mất dạng.

"San San, bắn yểm trợ cho Thanh Thanh!" Văn Diệp ra lệnh tiếp.

Tập huấn bao lâu nay, Văn Diệp là một trong số giáo quan huấn luyện Trần Thanh Thanh nhưng hắn chỉ biết cô giỏi võ nghệ, có nền tảng võ thuật vững chắc, thể chất cường tráng, nhưng hắn không ngờ rằng công phu của cô lại linh hoạt và cao siêu đến mức này. Hôm nay tận mắt chứng kiến tuyệt kĩ của Trần Thanh Thanh, đối với chiến dịch hành động lớn mấy ngày tới, trong lòng Văn Diệp càng củng cố thêm niềm tin.

Văn Diệp hiểu rất rõ kiểu hành động như hôm nay thật ra không đáng là gì cả, suy cho cùng đám phần tử vũ trang này chỉ là một lũ ô hợp. Nhiệm vụ mấy ngày sau họ phải tham gia mới xứng đáng dùng câu nói "Thập tử nhất sinh" để so sánh. Đến khi ấy, bọn tội phạm mà họ phải đối mặt chính là những tên ác ma gϊếŧ người không chớp mắt, bọn này có tổ chức hẳn hoi, toàn là binh lính đặc nhiệm từng tham gia huấn luyện quân sự chính quy từ các nước khác nhau tập hợp lại, không những thủ đoạn ác độc, mà sức chiến đấu cũng thuộc loại cừ khôi.

Mấy ngày này, Văn Diệp luôn suy tính cách bảo vệ an toàn cho Trần Thanh Thanh trong đợt hành động lớn đó, nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách gì hữu hiệu, vì trong chiến dịch lớn kia, ai cũng không lo nổi người khác, chỉ có thể dựa vào bản thân tự cứu lấy mình. Đợt huấn luyện này mang danh Trò chơi tử vong cũng vì có cuộc sát hạch tàn khốc như thế, đem tính mạng ra đùa bỡn, nhưng có làm vậy mới huấn luyện được một nhóm binh sĩ ưu tú nhất cho quốc gia.

Hôm nay, Văn Diệp nhìn thấy một tia sáng hy vọng.

Trần Thanh Thanh có bản lĩnh hơn người, cô sẽ là đội viên an toàn nhất trong đội ngũ của hắn.

"Á…" Trong rừng lại vang lên mấy tiếng rú thảm thiết, tiếp theo đó, máy bộ đàm của Văn Diệp vọng ra giọng nói của Trần Thanh Thanh: "Đội trưởng, hai tay súng bắn tỉa còn lại đã bị tôi trừ khử…"

"Thanh Thanh, hiện giờ cô đang ở vị trí nào? Nghe mệnh lệnh của tôi, đừng đuổi theo những tên khác, đợi lát nữa chúng ta tập hợi đội hình…" Văn Diệp vừa mừng vừa lo, mừng là vì tay súng của đối phương bị tiêu diệt, còn lo là sợ Trần Thanh Thanh mạo hiểm đuổi qua biên giới bên kia, con thỏ bị dồn vào đường cùng cũng liều chết chống cự, hắn lo lắng Trần Thanh Thanh sẽ gặp nguy hiểm.

"Vâng, tôi biết rồi!" Trần Thanh Thanh buộc phải tuân theo mệnh lệnh của đội trưởng.

"Mọi người mau đuổi theo!" Văn Diệp phất tay một cái, dẫn theo toàn đội xông lên phía trước, tuy tốc độ di chuyển của họ không hề chậm, nhưng so với Trần Thanh Thanh hãy còn thua kém nên đợi khi họ đến được chỗ Trần Thanh Thanh còn phải mất một khoảng thời gian ngắn.

Theo ý của Trần Thanh Thanh, cô rất muốn đuổi theo mấy phần tử vũ trang chạy thoát qua bên kia biên giới, ra tay tiêu diệt toàn bộ bọn chúng, nhưng đội trưởng Văn Diệp đã ban bố mệnh lệnh bảo cô ở yên tại chỗ chờ đồng đội đến phối hợp, thân là quân nhân, cô không thể chống lại mệnh lệnh cấp trên, chỉ còn cách tiu nghỉu đứng chờ.

Đột nhiên, Trần Thanh Thanh nghe có tiếng khóc của một bé gái.

Tìm theo hướng phát ra tiếng khóc, Trần Thanh Thanh nhìn thấy dưới một gốc cây to cách xa cô mười mét có một bé gái khoảng tám chín tuổi đang ngồi khóc thảm thương.

Trần Thanh Thanh bước tới gần hơn, nhìn kĩ thêm một chút, phát hiện vai trái của cô bé hình như đang bị thương, máu đỏ rỉ ra ướt cả áo trông rất tội nghiệp.

Do dự giây lát, cô vội chạy qua đó, quyết định cứu lấy bé gái kia, chỉ có điều cô sơ suất không nhận ra một tia sát khí bắn ra từ đôi mắt của cô bé.

"Em gái, sao em lại một mình ở đây vậy? Em bị thương rồi nè, để chị chăm sóc vết thương cho em nha."

Trong cuộc tập huấn, Trần Thanh Thanh cũng được học một số kĩ năng sơ cấp cứu, vai trái của cô bé bị gai nhọn xé rách, vết thương rất sâu nhìn thấy cả xương, nếu không cầm máu kịp thời rất có thể cánh tay sẽ bị tàn phế, nặng hơn còn có thể mất mạng do mất máu quá nhiều.

Bé gái này hình như là người nước ngoài, cô nghe không hiểu Trần Thanh Thanh nói tiếng Trung Quốc, khuôn mặt non nớt lộ vẻ cảnh giác, chỉ khóc lóc không ngừng.

Tiếng khóc của bé gái làm Trần Thanh Thanh động lòng trắc ẩn.

Cô lại gần dịu dàng an ủi: "Em gái, chị đến cứu em đây, chị sẽ đưa em ra khỏi đây, giúp em điều trị vết thương…"

Vừa nói Trần Thanh Thanh vừa đưa tay ra tỏ ý thân thiện.

Nhưng chính vào lúc này, ánh mắt của bé gái ánh lên nét hung tợn, khóe môi thậm chí để lộ nụ cười điên dại đến phát sợ. Trần Thanh Thanh lúc này mới sinh lòng cảnh giác, cô biết ngay có chuyện không hay, vội nhảy lùi lại phía sau, trong khoảnh khắc cô nhảy lùi lại, bé gái kia nổ tan tành xác pháo, một cột khói bốc cao lên trời. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Đọc Truyện chấm cơm.

"Không hay rồi, Thanh Thanh có thể đã xảy ra chuyện." Sắc mặt Văn Diệp trở nên căng thẳng, vội vàng hối thúc tiểu đội nhanh chân áp sát.

"Thanh Thanh, tôi là đội trưởng Văn Diệp đây, nghe rõ trả lời!" Văn Diệp hét to vào máy bộ đàm.

Nhưng máy bộ đàm không xuất hiện tiếng trả lời của Trần Thanh Thanh, trái tim Văn Diệp như bị đông cứng.

"Phải nhanh hơn nữa…" Mất đi liên lạc, Văn Diệp như ngồi trên đống lửa, lệnh cho toàn đội nhanh chóng tìm kiếm.

Hác San San cũng trắng bệch mặt mày, những ngày tháng huấn luyện chung, tình cảm giữa cô và Trần Thanh Thanh y như chị em ruột thịt, Trần Thanh Thanh nếu xảy ra bất trắc, cô là người đầu tiên đau lòng nhất.

Suy đoán của Văn Diệp là chính xác.

Trần Thanh Thanh quả thật đã xảy ra bất trắc, tuy cô kịp thời nhảy lùi ra sau, nhưng trái bom đặt trên người bé gái uy lực kinh hồn nên cô vẫn bị sức ép vụ nổ hất ra xa.

Lúc này cô đang nằm lăn ra đất, vai trái bị cành cây đổ xuống cứa rách toạt, máu tươi chảy ra thắm đỏ hết vai áo.

Ngoài vết thương ở vai ra, Trần Thanh Thanh không bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là cô không sao nghĩ thông suốt, một bé gái trông có vẻ tội nghiệp sao lại là một quả bom người được chứ?

Nói thật lòng, nếu không phải cô kịp thời phát giác ánh mắt hung hiểm của cô bé kia, cô tuyệt nhiên không nhận ra nguy hiểm kề cận, theo như cô thấy, đối phương chỉ là một đứa trẻ mới tí tuổi đầu, sao có thể uy hϊếp sinh mạng của cô nổi?

Cơn đau kịch liệt khiến đầu óc cô tỉnh táo nhận ra, công phu của cô còn chưa đạt đến cảnh giới đủ mạnh, cô không có cách nào phong bế huyệt đạo tự cầm máu cho mình, vốn định thông qua máy bộ đàm gọi đội trưởng đến cứu, nhưng thiết bị liên lạc đã bị hư hại sau vụ nổ vừa rồi. Vì thế Trần Thanh Thanh chỉ còn cách cố chịu đựng cơn đau hành hạ, băng bó tạm bợ vết thương, đợi đội trưởng Văn Diệp và đồng đội đến cứu viện.

Khoảng 3 phút sau, Văn Diệp dẫn theo toàn đội tìm được Trần Thanh Thanh.

Thấy Trần Thanh Thanh bị thương nhưng không còn nguy hiểm đến tính mạng, Văn Diệp thở phào nhẹ nhõm, hắn và Hác San San một trái một phải lao tới với tốc độ nhanh nhất có thể. Văn Diệp đỡ Trần Thanh Thanh ngồi dậy, còn Hác San San mở ba lô ra, lấy thuốc men cấp cứu xử lí vết thương cho Trần Thanh Thanh, còn các đồng đội khác thì cầm súng tản ra xung quanh cảnh giới.

"Thanh Thanh, tại sao lại ra nông nỗi này?" Hác San San thấy vết thương sâu đến mức nhìn thấy cả xương, trong lòng đau xót, ân cần hỏi thăm.