Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 441: Quang Minh Độ Thế

Lắng nghe lời nói mỉa mai của Kỷ Mộc Thành Chủ, Dương Khả và Ngọc Trang liền hiểu hai cô bị Kỷ Lưu Sa bán đứng, giá trị chính là một loại linh dược tên Bích Huyết Đằng năm trăm năm.

Lúc Kỷ Lưu Sa đưa ra lời đề nghị trợ giúp Ngọc Trang và Dương Khả cứu Tiêu Mị thì ông ta nói thật lòng, chưa có ý định gì hết.

Nhưng khi truyền âm cho Kỷ Mộc Thành Chủ, Kỷ Lưu Sa bị linh dược làm mê hoặc, làm ra hành động phản bội đáng kinh tởm, không ứng với địa vị cao của một Luyện Đan Sư.

Và vào lúc rời khỏi đây, Kỷ Lưu Sa chưa hề nhìn lại Ngọc Trang hay Dương Khả một lần nào, dường như ông ấy cũng không dám đối mặt với hai người thiếu nữ này.

Vài người lạ không quan trọng và một loại linh dược cao cấp, trái tim của Luyện Đan Sư đưa ra phương án chính xác nhất, linh dược quan trọng hơn.

Tính cách của một Luyện Đan Sư ôn hòa vì chung sống gần gũi với cỏ cây đã không thể áp chế phần tu sĩ trong người Kỷ Lưu Sa, cuối cùng thì ông vẫn là một tu sĩ Kết Đan trung kỳ.

“Ngọc Trang tỷ tỷ, chúng ta làm sao bây giờ?” Dương Khả thấp giọng hỏi Ngọc Trang, người vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ, nét mặt bình tĩnh pha thêm một chút lạnh lùng, kết hợp nên một gương mặt băng lãnh khiến người khác không dám tới gần.

“Hai cô không nên chạy trốn, tin tưởng ta đi, kết cục của chạy trốn rất đau khổ.” Kỷ Mộc nhẹ nhàng nói một tiếng, cố tình sử dụng thêm linh lực để tạo ra áp lực bao phủ cơ thể hai người Ngọc Trang và Dương Khả.

“Đi thôi, con trai của ta đang rất nóng lòng rồi.” Kỷ Mộc lên tiếng thúc giục.

“Các ngươi đã làm gì Tiêu Mị?” Dương Khả tức giận hét lớn.

“Chúng ta không làm gì cả, chỉ nhìn thấy thể chất Thiên Sinh Mị Thể của cô gái kia thôi, một thể chất tuyệt vời dành cho công pháp song tu mà con trai ta vừa mới tu luyện.” Kỷ Mộc nhàn nhàn trả lời.

Giọng nói bình thản tựa như mọi người đều nằm trong lòng bàn tay của hắn. Và đúng thôi, Kỷ Mộc Thành Chủ - cường giả Kết Đan đỉnh phong, lời nói duy nhất ở Kỷ Linh Thành, có đến hàng ngàn tu sĩ làm việc cho hắn, ai dám chống lại hắn giữa Kỷ Linh Thành này?

Không muốn sống tiếp nữa sao?

“Mà đúng thật là trời cao chiếu cố con trai của ta, vừa thu được công pháp song tu thâm ảo, vừa có vài lô đỉnh tốt để tu luyện.”

“Chắc chắn con trai của ta sẽ chiếm nhiều lợi ích nhất trong chuyến đi Trúc Cơ Cốc lần này.” Kỷ Mộc tự nói một mình, âm thanh cảm khái pha lẫn vui mừng.

Thiên Sinh Mị Thể, thêm hai người thiếu nữ tán tu đẹp đẽ, ba đỉnh lô mà bất cứ tu sĩ Trúc Cơ nào cũng ao ước. Kỷ Mộc không thể chọn đại một người trong Kỷ Linh Thành cho Kỷ Chinh tu luyện được vì điều đó gây nhiều khó khăn cho Kỷ Mộc.

Nên Kỷ Mộc chuyển mục tiêu sang các tán tu.

Kỷ Mộc cam tâm giao ra một loại linh dược quý hiếm chứng minh hắn rất kỳ vọng vào Kỷ Chinh.

Cũng đúng thôi, người cha nào mà không có kỳ vọng vào đứa con của mình chứ?

“Tiêu Mị vẫn an toàn chứ?” Ngọc Trang bỗng nhiên nói, tuy nhiên, cô không nhìn vào Dương Khả hay Kỷ Mộc, tựa hồ Ngọc Trang đang nói chuyện với một người nào khác.

“Vậy thì tốt.” Ngọc Trang thở ra một hơi, sự lo lắng ở trong lòng biến mất vì nhận được câu trả lời mà cô muốn nghe nhất.

“Ông là Kỷ Mộc phải không?” Ngọc Trang bình tĩnh nhìn Kỷ Mộc.

“Sao?” Kỷ Mộc nhíu mày hỏi, một người tán tu dám gọi thẳng tên hắn, đó là hành vi bất kính.

“Các ngươi muốn cầu xin tha thứ à?”

“Quên đi, số phận của các ngươi sinh ra để làm nền cho con trai của ta.”

“Đừng có không cam lòng, đừng có tức giận gì, hãy trách bản thân yếu kém, ở giữa Tu Chân Giới này, sức mạnh là thứ tồn tại tuyệt đối.”

“Bây giờ, ta là kẻ mạnh, còn các ngươi là kẻ yếu!” Kỷ Mộc trầm giọng quát lớn.

Bành!!

Linh lực ầm ầm giáng thẳng xuống từ trên cao làm cho nền đá cứng rắn vỡ vụn thành hình mạng nhện, Ngọc Trang và Dương Khả chịu trực tiếp áp lực kia, Dương Khả ôm ngực kêu khổ còn Ngọc Trang thì không bị gì hết.

“Có một chút bản lĩnh.” Kỷ Một cười nhạt nói.

“Kỷ Mộc, tên của ngươi rất vang dội giữa tu sĩ khác.” Ngọc Trang bước lên một bước trong khi nói, ánh mắt lạnh nhạt nhìn vào Kỷ Mộc, bầu không khí đột nhiên thay đổi, có một sự khác lạ gì đó làm cho tim Kỷ Mộc đập nhanh hơn.

Phảng phất như toàn bộ thế giới mất đi tia sáng, nhưng Kỷ Mộc vẫn nhìn thấy ánh sáng, đôi mắt của Kỷ Mộc bị tước đoạt quyền nhìn thấy ánh sáng.

Còn ánh nắng Mặt Trời vẫn chiếu xuống và đứng yên giữa không trung.

Đúng vậy, không phải là ảo giác gì, chỉ là một ánh nhìn lạnh đến từ Ngọc Trang, cả không gian xung quanh Kỷ Mộc bị đông cứng.

“Xưa nay, ta chỉ xem mình là một tia sáng nhẹ chiếu qua thế giới này, và đứng nhìn nó diễn ở từ xa, làm một người ngoài cuộc.”

“Và giờ thì ngươi thành công đưa ta vào thế giới này rồi.” Ngọc Trang nhàn nhạt nói, đi về đằng trước từng bước một, áp lực của Kỷ Mộc tan biến thành hư vô, Ngọc Trang đã chấn nát khí thế của Kỷ Mộc.

Dương Khả lấy lại tinh thần, cô mở to đôi mắt đẹp nhìn vào cảnh tượng trước mặt, một hình ảnh mà cô sẽ không bao giờ quên trong suốt cuộc đời.

“Quang Minh là cội nguồn của sự sống.”

“Quang Minh là chân lý.”

“Quang Minh chính là ánh sáng.”

“Và ánh sáng thì luôn xua tan bóng đêm.”

“Quang Minh Độ Thế!”

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Muôn vàn tia sáng vàng nhấn chìm Kỷ Mộc Phủ làm cả tòa phủ khổng lồ biến thành một vầng Mặt Trời ở giữa mặt đất, nhiều người nheo mắt nhìn tới một cách kinh hãi, bọn họ cảm nhận một luồng áp lực khổng lồ giống như đang đứng trước một vầng Mặt Trời vĩ đại.

“Chuyện gì đang xảy ra thế này?!” Kỷ Mộc hoảng hồn, ông không nhìn thấy gì hết, tất cả đều là ánh sáng màu vàng.

Sáng rực! Lóa mắt! Cả thế giới ngập tràn trong sắc vàng rực rỡ, và hình như bản thân Kỷ Mộc đang tan biến dần thành từng hạt sáng nhỏ, bị đồng hóa thành một tia sáng gia nhập vào vầng Mặt Trời vô biên kia.

Cho đến khi Kỷ Mộc không cảm nhận được thân thể nữa, nhưng ông vẫn nhìn thấy một hình bóng mơ hồ, một người đứng giữa các tia sáng, chiếc Vương Miện cao quý thánh khiết, một đôi mắt màu hoàng kim lạnh lùng nhìn xuống thế giới, giống như người kia đang thương tiếc cho thế giới mục nát đầy rẫy tội lỗi này.

Kỷ Mộc ngơ ngác ngắm nhìn bóng hình vô thượng, một người cao quý không cách nào tả xiết, lòng ông cam nguyện thần phục người kia mà không cầu bất kỳ thứ gì.

Cuối cùng, bóng hình đưa một ngón tay điểm về phía trước, toàn bộ thế giới mất đi sắc màu vốn có, chỉ còn đọng lại một bóng hình vĩ ngạn, Kỷ Mộc mất đi nhận thức, ánh sáng biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một màn đêm tối tăm.

“Ngọc Trang tỷ tỷ?” Dương Khả ngạc nhiên đến nói không ra lời, cô nhìn thấy hình ảnh giống như Kỷ Mộc, nhưng Dương Khả lại không bị ảnh hưởng một chút gì, còn người đang ở trong hai sân, người canh giữ bên ngoài, hay toàn bộ người trong Kỷ Mộc Phủ đều nằm yên trên mặt đất.

Kỷ Mộc vẫn sống, nhưng tu vi của ông ta mất hết, những người khác không bị thương gì.

Rốt cuộc thì Ngọc Trang không nhẫn tâm, lòng của một cô gái coi trong sự sống, hiểu rõ sự sống quý giá sẽ không bao giờ cướp đoạt nó từ một người nào, đương nhiên là ngoại trừ lũ Tà Đồ man rợ.

“Chúng ta đến đón Tiêu Mị rồi rời khỏi đây.” Ngọc Trang lên tiếng nói với Dương Khả.

Dương Khả gật đầu, ngọn sóng thần trong lòng chưa lắng xuống, một đòn pháp thuật kia quá tuyệt vời, và theo Dương Khả thấy, không một người nào chống đỡ nổi.

Vô Thượng Thần Thông!

Ngọc Trang và Dương Khả bước đi, hai bên là những người đang hôn mê, thần thức Ngọc Trang bao trùm toàn bộ tòa phủ đệ và tìm thấy Tiêu Mị đang bị nhốt ở giữa một căn phòng trống.

Tiêu Mị ăn mặc chỉnh tề, quần áo gọn gàng như cũ, cô gái sở hữu Thiên Sinh Mị Thể, một loại thể chất hiếm có trong Tu Chân Giới, thể chất này cho phép cô nhận được nhiều tình yêu thương từ mọi vật xung quanh, dù là một hung thú cũng không muốn đả thương cô.

Đương nhiên, loài côn trùng độc như Minh Cốt Trùng không nằm trong danh sách cảm nhận được ý vị đặc biệt kia.

“Hắn là Kỷ Chinh.” Dương Khả chỉ tay vào một người thanh niên đang nằm ở trước căn phòng,

Hắn ta có thân hình thon dài, hốc mắt màu đen vì thiếu sinh khí, một loại biểu tình thường thấy trên những người tu luyện công pháp song tu tàn độc.

Ngọc Trang gật đầu nhẹ, cô dùng linh lực biến thành một sợi chỉ mỏng bắn thẳng vào người Kỷ Chinh, khóa chặt tu vi của Kỷ Chinh, trong một năm trời ròng rã đừng mơ tưởng tu luyện nữa.

Bấy nhiêu trừng phạt là chưa xứng đáng với việc làm của Kỷ Mộc và Kỷ Chinh đối với ba người họ.

Kỷ Mộc, Kỷ Chinh muốn chiếm đoạt toàn bộ tu vi của Ngọc Trang, Dương Khả và Tiêu Mị, đoạn kết cục của ba người không gì khác ngoài một cái chết đau khổ.

Ngọc Trang bước vào căn phòng, Dương Khả theo sát ở sau.

“Tiêu Mị, Tiêu Mị, tỉnh lại đi.” Ngọc Trang dùng một tay nâng đỡ Tiêu Mị ngồi lên và lên tiếng gọi.

“Tại sao Tiêu Mị lại hôn mê chứ?” Dương Khả không hiểu, hai người gọi một hồi lâu và Tiêu Mị vẫn nhắm chặt đôi mắt tinh mỹ.

“Để tôi kiểm tra thử.” Ngọc Trang biết có gì không ổn, cô dùng linh lực kiểm tra Tiêu Mị và rõ ràng.

“Tiêu Mị ăn phải một loại đan dược làm cô ấy hôn mê.” Ngọc Trang bình tĩnh nói.

“Quang Minh Phổ Chiếu.”

Tia sáng lóe lên từ bàn tay của Ngọc Trang, trừ khi tất cả dược tính có hại trong cơ thể, dưới nét mặt lo âu của Dương Khả, Tiêu Mị mở mắt ra.

“Ngọc Trang tỷ tỷ, Dương Khả?” Tiêu Mị yếu ớt nói, sắc mặt xanh xao vì độc tố đang ở trong thân thể, hôn mê hơn nửa tiếng, Tiêu Mị không dùng linh lực cản trở độc tố được nên độc tố lan rộng, cơ thể cô yếu đi rất nhiều.

“Thật tốt quá, cô tỉnh lại rồi.” Dương Khả mỉm cười tươi tắn nói.

“Mau sử dụng nó đi, đây là Giải Độc Đan.” Ngọc Trang đưa một viên đan dược cho Tiêu Mị.

“Vâng.” Tiêu Mị gật đầu rồi nuốt Giải Độc Đan, tập trung sử dụng linh lực luyện hóa dược tính.

Ba phút sau, Tiêu Mị mới thở hắt ra một hơi, độc tính bớt đi bảy phần mười.

“Chúng ta đang ở đâu? Đám người bắt tôi đâu rồi?” Tiêu Mị hỏi bằng âm thanh lo lắng.