"Hừ....tam ca ta thực lực gấp cả chục lần ta, trả thù....một đám giun dế các ngươi cũng xứng trả thù"
Dương Chí Vĩ bỗng nhiên hơi xìu lại, quả thật như vậy
Chỉ với một Thu Vô Mệnh đã thừa sức diệt sạch cả dương gia, Dương Chí Vĩ hắn lấy cái gì để chiến với Thu Vô Thần.
Đó là còn chưa nói tới nguyên một Thu gia đại thế lực phía sau, dù Dương Chí Vĩ hắn có thể bỏ ra đại giá gϊếŧ được một Thu Vô Thần thì sao, còn cha, còn Dương Tiểu Thanh, còn nhị đệ và cả Dương Tiêu nữa...họ cũng sẽ vĩnh viễn lâm vào nguy hiểm thậm chí bị diệt toàn gia.
Hi sinh lớn như vậy để chống lại một kẻ thù không thể địch nổi...đáng hay không...
Lại nhìn Dương Tiêu đang thanh xuân phơi phới, mỹ nữ tuyệt sắc vây quanh một mảnh hạnh phúc.
Lại nhìn Dương Tiểu Thanh còn nhỏ bé ngây thơ, điềm đạm đáng yêu tương lai một mảnh tốt đẹp.
Thù hận....
Nếu ông còn kiên trì thì cuộc đời 2 đứa nó sẽ lâm vào ngõ cụt.
Nhắm lại đôi mắt cay xè, đôi dòng lệ nóng đắng chát rơi xuống đôi gò má, Dương Chí Vĩ thoáng chốc liền như già hơn cả chục tuổi.
Lúc này, bên cạnh Thu Vô Mệnh một nam tử trung niên bước tới tiến về phía Thiên, thần tình trên mặt hắn lãnh ngạo băng sương, ánh mắt nhìn tới Thiên hay Dương Bính đều một diện khinh thường.
"Thu Cẩn,...ngươi đi theo hắn một thời gian, 3 ngày nữa mang kho tàng về cho ta" Thu Vô Mệnh ra lệnh cho lão giả này sau đó định quay người rời đi.
"Uhm...không cần đâu, đưa một tên phế vật có cái đuôi chó vểnh lên trời như hắn tới giúp ta sao...ta sợ nhìn không vừa mắt không nhịn được sẽ gϊếŧ hắn đi ah"
Giọng Thiên tựa như khinh thường tựa như trêu cợt nói.
"Tiểu tử, ngươi dám ăn nói như vậy với ta....muốn chết sao" Thu Cẩn lập tức bạo nộ
Ở Thu gia mặc dù địa vị hắn không phải cao nhất nhưng cũng là người có máu mặt, khi bước chân ra ngoài dù là các đại lão thế lực lớn gặp hắn còn phải chào hỏi.
Khi tới trung thiên vực này, dù là hoàng đế một nước mà thấy hắn còn phải quỳ chứ nói chi chỉ là một tên nhãi ranh như Thiên.
"Oh...thấy chưa nổi đóa rồi, thôi cút đi....loại chó dữ không biết trung thành với chủ như ngươi...ta không cần..."
"Ngươi....muốn...chết...." giọng Thu Cẩn như rít qua kẽ răng, kinh khủng dao động lực lượng liền sinh ra.
"Ầm...ầm..ầm..." không khí lập tức liền bị cự đại hủy diệt lực lượng phá tan nát sinh ra những tiếng bạo hưởng muốn rách màng tai.
"Sao vậy, muốn cắn chủ rồi đó...loại chó rác rưởi như ngươi sao....làm thịt ta còn không có hứng thú...cút đi"
Thiên trực tiếp khinh miệt lão, cố ý động vào cái uy nghiêm tối cao mà lão không cho phép ai xâm phạm
Quả nhiên.
"Ầm...nghiệt súc, chết đi cho ta..."
"Ầm...bành...bành.." một đạo cự đại lĩnh vực mang theo trọng lực và lực áp cứng rắn từ đại địa phún trào ra sau đó lại thu một nửa vào người lão khiến những khối cơ bắp to lớn trên người lão liền phồng lên ẩn chứa lực lượng bạo phát to lớn.
"Tạch...tạch..." cánh tay lão vung lên không trung, sức mạnh khủng khϊếp liền phá vỡ rào cản không khí ầm ầm tát tới chỗ Thiên.
Loại lực lượng này thuần túy chỉ là tới từ cơ bắp, là lực lượng thuần túy nhất trực tiếp nhất
Sức hủy diệt của nó lớn tới hàng vạn tinh, thậm chí không thua kém gì 20 vạn tinh lực lượng cơ bắp. Đối diện với một tát này dù là ngọn núi lớn cũng sẽ bị tạc nát, địa phẩm bảo khí cũng bị vò nát huống chi là con người.
Sức uy hϊếp của nó vừa ra liền khiến một đám thánh giả bên dưới sợ hãi rùng mình, Dương Bính, Dương Chí Vĩ và Dương Tiến liền lo lắng nhìn Thiên.
Ở phía xa, Thu Vô Mệnh đưa ánh mắt hờ hững tới có chút thích thú, trong suy nghĩ của hắn loại chiến đấu này chỉ là trò đùa nhỏ.
Và hắn cũng chưa bao giờ lo lắng cho sự thất bại của Thu Cẩn, hắn tin rằng
"Thu Cẩn nhất định thủ thắng, mà cho dù hắn có đánh thua thì Dương Tiêu kia....cũng không có gan hạ nhục hắn, còn chuyện dám gϊếŧ người....gϊếŧ người của Thu gia sao...chuyện đùa, ai dám có gan đó"
Từ khi tới đây tới giờ Thiên vẫn luôn có thái độ nói chuyện rất thiếu lễ phép với hắn, nếu là bình thường e rằng hắn sớm đã gϊếŧ Thiên trong máu tanh tàn nhẫn nhất nhưng lần này hắn đang có chút không tiện trong người với lại.
Loại người như Thiên, Thu Vô Mệnh cảm thấy mình không cần thiết phải hạ mình đi chấp vặt với hắn.
Bây giờ Thu Cẩn ra tay trừng trị Thiên, đó cũng là chuyện Thu Vô Mệnh hắn rất ưa thích nhìn.
Bất quá, thật sự sẽ như hắn nghĩ sao?
Dư âm kinh khủng tràn tới khiến một phía không gian bên Thiên như muốn vặn vẹo, Băng Nhi lập tức liền sợ hãi muốn lùi lại nhưng lại nhìn thấy 3 tỷ muội Doãn gia và Dương Tiểu Thanh ai nấy đều cười nhẹ rất là bình tĩnh đứng đó.
Mà ngay cả Thiên, hắn cũng giống như không hề cảm nhận được một chút nguy hiểm đang sắp ập tới, sắc diện thậm chí còn chứa đầy khinh thường.
Nhìn thấy một đám người cực phẩm này con tim sợ hãi của nàng liền đặt xuống.
Quả thật như nàng nghĩ..
Chỉ thấy Thiên nhẹ đưa ra tay phải, ngón trỏ cong lại chắp vào ngón cái dĩ nhiên lại là một động tác sắp búng ra.
"Ầm...ầm...rắc..." một tát kinh khủng này rốt cuộc vỗ tới nhưng cũng ngay lúc này ngón tay Thiên rốt cuộc không nhanh không chậm mà búng ra.
Trước phong ba bão táp ngay trước mắt hắn lại cười cợt làm một động tác búng tay hời hợt tựa như ngâm thơ họa kiều trái ngược mà đối nghịch đến mức khiến người xem đều muốn hộc máu.
Ngón tay này búng ra khỏi ngón tay cũng là lúc, một cảnh tượng cả đời không thể quên đó diễn ra.
"Tách...phụp...."một đạo âm thanh vỡ nát nho nhỏ vang lên sau đó.
"Cắt...phụp,..phụp...phụp..." quyền kình ẩn chứa kinh khủng lực lượng hàng chục vạn tinh liền như cành khô bị nghiền nát sau đó bị đánh tan như bong bóng.
Từ ngón tay Thiên, một đạo kình lực nhỏ bé lấy tốc độ tưởng chừng như chậm chạp nhưng lại nhanh đến cực hạn bắt đầu xỏ xuyên tới.
Nó tựa như vô địch một sợi tơ tuyến đi đến đâu là mọi thứ trên đường đi đều bị nghiền nát bấy biến mất quả thật là khí thế không thể đỡ nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng như một môn nghệ thuật.
Mạnh đến nỗi dù là lĩnh vực cũng như đậu hũ bị nó nghiền nát
"Rắc...rắc...." đạo tơ tuyến này truyền đến canh tay phải của Thu Cẩn, lập tức âm thanh vỡ nát liền sinh ra.
Một đạo sương máu lập tức phún dũng ra ngoài, nguyên cánh tay lập tức liền như đậu hũ bị đánh thành sương máu nhỏ mịn tung bay.
Kinh khủng lực phá hoại như vậy ập tới, Thu Cẩn ngay cả thời gian phản ứng đều không có, năng lực phản kháng cũng không có, sắc mặt hắn lập tức biến xanh, tròng mắt trong khoảnh khắc tử vong đó liền hiện lên một loại cực độ sợ hãi.
Chỉ có sợ hãi....thuần túy một loại sợ hãi, không có "bất ngờ", không có "không thể tin", không có "tuyệt vọng", chỉ có sợ hãi....một loại cực độ sợ hãi đến tận xương tủy.
"Rắc....phụt...ầm..." đạo tơ tuyến đó rốt cuộc đi qua sau đó xỏ xuyên qua ngực phải của hắn, đánh cho toàn bộ nửa người hắn thành một mảnh sương máu.
"Phịch..." một nửa thân người còn lại chỉ có đôi chân, bụng và cánh tay trái dính lại liền vô lực rớt xuống đất.
Âm thanh này vang lên cũng đồng thời là âm thanh đánh thức không khí tĩnh lặng này cùng với vô số con người đang khϊếp đảm nhìn tới.
Nhìn thấy cảnh này
Lập tức mấy tên thánh giả Thiên gia, Hoàng gia liền rung mạnh người, một cảm giác buốt giá chạy dọc từ sóng lưng lên tới đầu. Một cơn sợ hãi đến run rẩy truyền đến
Ma quỷ...ma quỷ....gϊếŧ người bằng cái cách khủng bố này, thật quá kinh khủng.
Ngay cả người Thu gia cũng dám gϊếŧ, cuồng đồ này thật quá điên cuồng
Chỉ mấy tên thánh giả như bọn họ nếu như để lọt vào tay Thiên, đó còn không phải là thảm họa hay sao....
Dương Bính, Dương Chí Vĩ, Dương Tiến nhìn thấy cảnh này liền buồn vui lẫn lộn, vừa hả hê mà vừa sợ hãi.
Ở phía sau Thiên, Dương Tiểu Thanh và tam nữ liền làm ra biểu tình hiển nhiên đồng thời còn đưa ánh mắt nhìn nam nhân như thần phía trước, ánh mắt chứa đầy ái mộ
Băng Nhi vuốt ngực sợ hãi, con tim của nàng bây giờ đã như ngừng đập, cơ thể cảm thấy lạnh giá đến cực độ thậm chí còn cảm thấy lạnh hơn bất kỳ lần ngâm hàn đàm nào trước kia.
Thật quá không thể tin nổi.
Miểu sát....đây là chân chính miểu sát ah.
Dùng 1 cái búng tay nhẹ nhàng cứ như vậy liền miểu sát một thánh giả.
Càng đáng sợ hơn, đó còn là thánh giả của Thu gia, một đại gia tộc khét tiếng tại thượng thiên vực.
Phạm vào uy nghiêm một tộc này kết quả chỉ có một, đó là chết...dù là thân phận gì, gia cảnh gì cũng đều phải chết
"Uhm...tiểu tử, ngươi thật là có đảm lượng...ngay cả người của Thu gia ta cũng dám gϊếŧ"
Giọng Thu Vô Mệnh vang lên tựa như đã mang theo một tia rét lạnh