Giới Thần

Chương 926: Thu Vô Thần - Huyết Cừu Dương Gia

Tiềm lực trong cơ thể Thiên là đáng sợ cỡ nào

Trong thân thể hắn từ khi tấn cấp lên nhân cảnh lực lượng của hắn đã lớn tới mức mà chính hắn cũng không biết và tạm thời bây giờ hắn cũng không có cách nào để thử nghiệm, cũng không có vật gì đủ khả năng để hắn thử.

Bây giờ hắn buông lỏng cho cơ thể, chỉ là 3 phần thôi nhưng với số hạt phân tử này một khi đã mở miệng hấp nạp đòi ăn...sẽ là chuyện bình thường hay sao.

"Vù...vù...." địa ý từ mặt đất mang theo lượng lớn kim hệ, thổ hệ lực lượng hình thành một loại sát phạt pháp tắc, nhưng pháp tắc này vốn đang phủ lấy Vô Sắc Lĩnh Vực có thể xẻ dọc nó tiến vào hủy diệt cơ thể Thiên bất cứ lúc nào.

Nhưng ngay tại thời khắc này.

"Tạch...tạch..." hủy diệt pháp tắc lập tức bị một loại khủng bố lực lượng thôn phệ biến mất.

"Vù...vù..." diệt sát lực bị thôn phệ, thiên mệnh trên cơ thể Thiên có dấu hiệu phản nghịch, đại địa liền như phát điên lên nổi giận.

Vô cùng vô tận lực lượng từ khắp nơi bắt đầu đổ tới hóa thành vô số loại hủy diệt pháp tắc tựa như nộ long gầm thét ầm ầm xông tới.

Lúc này Quy Nguyên Thụ lập tức vẫy động cành lá, tiềm năng trên cơ thể Thiên bị hắn buông lỏng ra thêm 2 phần mặc sức cho vô số đầu hủy diệt pháp tắc cuồng mãnh xông vào.

Quy Nguyên Thụ vô cùng bá đạo, hủy diệt pháp tắc là mạnh mẽ cỡ nào, kinh khủng cỡ nào nhưng khi vừa tiến vào quy nguyên đan điền liền bị Quy Nguyên Thụ này nuốt chửng ngay tức thì.

Lực lượng cắn nát đồng hóa của nó còn mạnh hơn cả tam đại đan điền xưa kia của Thiên, hủy diệt pháp tắc này vừa tiến vào liền nhanh chóng bị đồng hóa nguyên con như vậy không mất đi cái gì.

Thân cây Quy Nguyên Thụ lại mọc ra thêm từng cái cành trụi lủi khác, mỗi cành là đại diện cho một loại pháp tắc tương ứng với mỗi loại đại đạo.

Lá của nó mỗi cái là một môn thần thông, khi thần thông tiến hóa phát triển sẽ tự thành thế giới dựng thành một loại pháp tắc nhánh nhỏ, bất quá bây giờ Quy Nguyên Thụ là thôn phệ nguyên một đạo pháp tắc, còn chưa có thần thông đi kèm cho nên đó chỉ là cái cành trụi lủi như vậy.

Bất quá nó có thể từ phồn hóa giản( phức tạp hóa đơn giản) thì tất nhiên cũng có thể từ giản hóa phồn, từ 1 đạo pháp tắc này nó cũng đang không ngừng chắt lọc thông tin tạo thành thần thông rất chậm rãi nhú ra những cái lá nhỏ mới.

Ở bên ngoài, mọi sự vẫn tựa như không có bất kỳ điều gì xảy ra, nói thì lâu nhưng thực tế lại rất nhanh.

Thiên vốn nhìn tới Thu Vô Mệnh, sắc mặt có chút nghiêm nghị.

"Ngươi là Dương Tiêu..." giọng Thu Vô Danh lại vang lên, lần này giọng nói đó lại càng có thêm mấy phần khủng bố còn hơn với trước kia mấy thánh giả nghe thấy.

Bên dưới mấy người thánh giả Thiên gia và đám người Dương Bính bị sự đáng sợ của lời nói này làm cho toát mồ hôi một lần nữa.

Thật không thể tưởng nổi loại uy nhϊếp tinh thần này đến từ đâu, tại sao chỉ là một vài câu nói phun ra lại có thể đáng sợ như vậy.

Thiên bỏ mặc Thu Vô Mệnh tựa như không nghe thấy, hắn quay mặt sang Dương Tiểu Thanh bên cạnh hỏi lại...

"Hắn là ai vậy..."

Dương Tiểu Thanh ở bên cạnh Thiên giống như không hề cảm nhận được gì từ sự đáng sợ trên thân Thu Vô Mệnh, nghe lời Thiên hỏi nàng liền bĩu môi căm phẫn nói

"Hắn...là cái gì Thu Vô Mệnh đó, rất là đáng sợ, vừa nãy hắn làm ta suýt không trụ được ah..."

Thiên nhảy chân mày ghẹo lại

"Oh...nếu không trụ được thì sẽ làm sao?"

"Làm sao...ta sẽ khóc chứ sao..."

"Xuy...vậy mà ta tưởng sẽ tè dầm hay gì chứ...ah..." vừa nói xong hắn đã vội lệch cái mông né ra một chiêu lan hoa chỉ bất ngờ của nàng. Hai người đùa dỡn chuyện trò hệt như không xem một Thu Vô Mệnh đang sắc mặt lạnh tanh ở đó ra gì.

"Ca ca chết tiệt..."

Thiên dần bỏ đi thái độ cười cợt nhìn sang Thu Vô Mệnh.

"Ngươi là Thu Vô Mệnh..." hắn mang y nguyên câu vừa nãy của đối thủ quăng trở về.

"Là ta đang hỏi ngươi...." giọng Thu Vô Mệnh lạnh như băng, trên thân phả ra một luồng hơi tức nguy hiểm, tròng mắt thoáng hiện một vòng mầu tro.

Không khí xung quanh Thiên lập tức liền trở nên vặn vẹo, bất quá hiện giờ quanh thân hắn còn đang có sự giao chiến kịch liệt của pháp tắc và Quy Nguyên Thụ. Chỉ một chiêu của Thu Vô Mệnh khi chạm tới phạm vi này liền trở thành nhỏ bé như ruồi muỗi.

Cảm thấy uy nhϊếp lực của mình không gây tác động được tới Thiên, Thu Vô Mệnh cũng khá bất ngờ nhưng rất nhanh chóng lại thay thế bằng sát cơ ngùn ngụt.

"Hừ, tiểu tử....ta không có thời gian đôi co với tiện súc như ngươi...nghe cho rõ đây..." giọng Thu Vô Mệnh vọng tới, trong từng chữ phun ra tựa như ẩn chứa lực lượng tà dị.

"Từ bây giờ trở đi...ngươi sẽ mang họ Thu, gia chủ hạn cho ngươi thời gian 3 tháng phải san bằng Hoàng gia, mang theo đế miện cùng 2 món bảo vật hồi môn trở về Thu gia làm lễ rửa tội nhập gia"

Nghe mấy lời này, ở bên dưới 3 người Dương Chí Vĩ lập tức liền run lên

"Thứ 2....xét thấy ngươi có chút thiên phú trận đạo, từ này Thần Mộc Tông chiêu thu ngươi làm đệ tử, nội trong 3 ngày phải về tông....còn nữa, mang toàn bộ bảo vật từ kho tàng Thiên Trận Môn ra để chuộc tội, nếu không....hậu quả tự chịu"

Một đám lời toàn mang tính chất cưỡng ép và ra lệnh, mở miệng liền đổi họ của Thiên, khép miệng là "chiêu thu đệ tử"...một chút chỗ trống phản kháng cũng không có.

Thu gia...một gia tộc thật quá bá đạo đi, mở miệng liền không nói 2 lời bắt Dương Tiêu hắn đổi họ, chối bỏ Dương gia như rác rưởi để trở về Thu gia không những vậy mà còn ra lệnh ép buộc hắn diệt Hoàng gia nộp bảo vật về gia tộc.

Hoàn toàn đều là mệnh lệnh....những mệnh lệnh không được cãi lại, tựa như họ tin rằng không ai dám cãi lại lệnh này vậy

Còn cái Thần Mộc Tông này nữa, cũng y vậy luôn "thu đệ tử" mà còn hơn cả cưỡng đoạt ép buộc không những vậy còn trắng trợn muốn Thiên nộp toàn bộ kho báu về tông môn, thật là bá đạo đến cực điểm.

"Oh...hậu quả là gì vậy?"

Một tia sáng nguy hiểm hiện lên trên mắt Thu Vô Mệnh, miệng hắn tựa như băng sương phun ra 4 chữ.

"Gϊếŧ....sạch....cả...nhà"

Sát khí um tùm tràn ra, ngọn cỏ mầu tro dưới chân hắn dựng thẳng lên những tia quỷ lực mầu xanh lục lập lòe, trên đó ẩn hiện vô số nốt sần bên trong toàn là quỷ vật đầu người mầu đỏ đáng sợ khủng bố

Thấy cảnh này mấy người nữ nhân bên cạnh Thiên lập tức sợ hãi, Dương Tiểu Thanh và Doãn Kế Anh lập tức chiếm lấy một bên áo của Thiên ôm chặt làm 2 nàng Doãn Lục Anh, Doãn Minh Anh nhìn mà thầm hâm mộ.

"Oh....diệt ta...cả nhà...mắc cười" Thiên nhe răng làm như vừa nghe một chuyện hoang đường nhất trên đời

"Thu Vô Mệnh phải không....ta cảm nhận thấy một tia gắn kết Thiên mệnh với ngươi...Thu gia, đã làm bao nhiêu hủy diệt và tai họa đối với ta và người thân của ta....các ngươi bây giờ thấy ta không chết trở về lại có một chút bản lĩnh liền mở miệng là muốn thu nhận ta sao....muốn phế, muốn gϊếŧ, muốn đạp, muốn nhục....người Dương gia ra cho đã rồi bây giờ lại muốn thu nhận ta trở về....đây là ban ân huệ ah, thật là làm ta phải hạnh phúc đến chết mất"

"Tiểu tử....ngươi có thể nhìn ra được gắn kết thiên mệnh sao...không tệ, bất quá ngươi nói không sai....quả thật là ngươi nên cảm thấy hạnh phúc, tại vì so với chết thì dù được thu nhận như một con chó thì đó vẫn là cái phúc lớn của ngươi"

"Mắc cười....bộ các ngươi không sợ ta sẽ làm phản sao"

"Phản....ngươi dám sao?, ngươi có tư cách này sao?"

Thiên cười cười, hắn cảm nhận thấy trên thân đang ồ ạt kéo tới vô số những đạo pháp tắc mang tính uy hϊếp ép hắn làm điều nên làm.

Thiên cười thiên đạo ngu dốt không ngờ cũng giống cái gia tộc Thu gia này quá mức đi.

Uy hϊếp hắn sao...

"Không phải ta không đủ tư cách làm phản mà là các ngươi....không đủ tư cách để dung chứa ta" giọng Thiên nhẹ nhàng nhưng lại mạnh mẽ.

Chợt lúc này Dương Chí Vĩ bên dưới giống như đã tức giận đến đỉnh điểm.

"Thu Vô Mệnh...ngươi là gì của Thu Vô Thần"

"Uhm...tiện nhân, biết tên tam ca ta sao...uh, phải rồi năm đó là huynh ấy đã tự mình tới đây..." Thu Vô Mệnh lướt mắt qua cánh tay Dương Tiến sau đó lại nhìn về phía đôi chân Dương Chí Vĩ.

Giọng hắn lại khinh miệt vang lên

"Uhm...Dương gia, từ năm đó đã trở thành một đám tàn phế, một quần phế vật sống chung....không ngờ bây giờ lại dùng cách này để tấn thánh....muốn trả thù sao, buồn cười...."

Dương Chí Vĩ giống như điên lên, đôi mắt long sòng sọc một mầu đỏ đầy tia máu và thù hận.

"Thu Vô Thần....hắn phế đan điền, chặt ta đôi chân, chặt nhị đệ tay phải, trọng thương cha ta lại còn....tàn nhẫn cướp đi thê tử ta....dương gia ta, vì một tay hắn mà tan nhà nát cửa.....ta nhất định sẽ có ngày gϊếŧ chết hắn..."