Những lý do này nghe có vẻ hợp lý, nhưng Tuyên Nhược Ngư vẫn thấy có gì đó kỳ lạ.
Cách họ đối xử với Nhược Trăn, nào có giống đối xử với một đứa con nuôi.
Nếu tất cả chỉ là đóng kịch, thì hai vợ chồng này thật đáng tiếc vì không gia nhập giới giải trí.
Cậu cầm cuốn sổ tiết kiệm, nhướng mày, “Có số tiền này rồi, tôi còn cần phải đi làm sao?”
Vợ chồng Tuyên thị: “…”
“Ở đây có tám triệu, tôi mua một sản phẩm tài chính với lãi suất hàng năm 4%, mỗi năm cũng có 320,000 tệ tiền lãi. Công việc mà hai người nói, một năm kiếm được ngần ấy không?”
Vợ chồng Tuyên thị: “…”
Mẹ Tuyên: “Nhược Ngư, sao con lại trở nên lười biếng thích hưởng thụ thế này? Phải kiếm tiền bằng chính khả năng của mình thì mới thấy an tâm.”
Tuyên Dịch Đạo: “Bên Nhược Trăn đã sắp xếp xong, con qua đó sẽ có đãi ngộ của một kỹ sư, còn có người hướng dẫn. Làm việc tốt và sống cuộc sống ổn định là điều tốt nhất.”
“Nghe như hai người kiếm được tám triệu này bằng chính khả năng ấy nhỉ.” Cậu xoay xoay cuốn sổ tiết kiệm trong tay rồi trả lại.
“Số tiền này tôi cầm không thấy an tâm, tôi không có ‘khả năng’ cao siêu như hai người, còn bên Nhược Trăn, tôi cũng sẽ không tới.”
Mặt vợ chồng Tuyên thị thoáng lúng túng, liếc nhìn nhau rồi chuyển chủ đề, “Nhược Ngư, hôm nay con ở nhà ngủ đi, mẹ đã đổi phòng của con sang phòng đối diện rồi, qua đó xem thử có thiếu đồ đạc gì thì bảo bố mẹ.”
Vợ chồng Tuyên thị liên tục hỏi han ân cần, biểu hiện đầy quan tâm chăm sóc.
Còn cậu thì dùng giọng mỉa mai, lời lẽ như châm biếm, khiến khung cảnh cứ như thể cậu đang ức hϊếp hai người lớn tuổi.
“Đừng nói nữa.” Tuyên Nhược Ngư không buồn vòng vo, nói thẳng, “Hôm nay tôi tới là để nói với hai người một chuyện.”
Giọng cậu rất nghiêm túc, thậm chí có chút căng thẳng, dưới ánh mắt bối rối của vợ chồng Tuyên thị, cậu dõng dạc nói, “Tôi không phải là Tuyên Nhược Ngư!”
Vợ chồng Tuyên thị: “??”
“Sao lại không phải? Con thế nào, chúng ta có nhận nhầm được sao?!”
“Để nói rõ hơn, tôi là nhân cách thứ hai của cơ thể này, không phải là Tuyên Nhược Ngư mà hai người từng biết.” Cậu giải thích, “Hai người chẳng lẽ không nhận thấy tính cách của tôi thay đổi hoàn toàn sao? Tôi không có tình cảm với hai người, không thấy thân quen mà trái lại còn thấy xa lạ. Những chuyện trước đây của hai người tôi đều không biết, và chuyện của Tuyên Nhược Trăn tôi cũng không muốn tham gia.”
“Nên vừa rồi hai người hỏi tôi có phải có oán giận gì không. Không có, hoàn toàn không có, tôi chẳng quen biết hai người, sao có thể oán hận?”
“Tôi cũng không cần tiền của hai người, hai người cũng đừng đặt hy vọng gì vào tôi.”
Lời giải thích này có thể làm rõ sự thay đổi tính cách của cậu, và nếu cậu trở về thế giới gốc, nguyên chủ vẫn có thể tiếp tục sống.
Vợ chồng Tuyên thị bị dọa sợ.
Những người lớn tuổi không hiểu thế nào là nhân cách phân liệt hay nhân cách thứ hai, chỉ nghĩ rằng cậu còn đang giận.
Tuyên Nhược Ngư cũng không muốn giải thích thêm, cậu tra cứu mấy mục trên mạng, đưa cho họ tự đọc.
Cậu ném lại một câu rồi bước ra khỏi nhà.
“Đừng liên lạc với tôi nữa, tính cách tôi nóng nảy, không kiềm chế được thì sẽ động tay động chân đấy.”
Câu nói này đã chặn hết mọi đường lui mà hai người họ dày công chuẩn bị mấy ngày qua.
~
Dinh thự nhà họ Trần sáng đèn lung linh.
Trên chiếc bàn dài trong phòng ăn, bày đầy những món ăn tinh xảo, bộ đồ ăn mới toanh đã được sắp sẵn, chỉ chờ khách mời đến.
Trong phòng ngủ trên tầng hai, Trần phu nhân – Phương Đàn chọn một chiếc cà vạt màu xanh, tự tay thắt cho Tuyên Nhược Trăn.
“Nhược Trăn, đây là hôn sự mà ông nội con đã định trước lúc lâm chung. Nếu con không thích, chúng ta cũng có cách để cậu ấy bỏ cuộc.”
Trần phu nhân cảm thấy thiếu nợ đứa con út đã thất lạc, luôn cố gắng bù đắp cho cậu.
Bà không chỉ dành thời gian ở bên con mỗi ngày mà còn cho cậu tự do lựa chọn từ mọi thứ tốt nhất mà bà có thể đem đến.
Thế nhưng, Tuyên Nhược Trăn không nhận lấy bất cứ thứ gì, vẫn giữ dáng vẻ hiểu chuyện, không bị ngợp bởi gia tài giàu có đột ngột, trái lại càng tỏ ra ân cần và chu đáo, khiến cả gia đình họ Trần càng thêm yêu thương cậu.
Hôn sự với Hoắc Nguyên Tễ là nguyện vọng cuối cùng của ông cụ Trần, vốn không ai dám sửa đổi.
Nhưng nếu Tuyên Nhược Trăn không muốn, nhà họ Trần cũng có cách để Hoắc Nguyên Tễ tự rút lui, chỉ là phải trả một cái giá nhất định.
“Mẹ à,” Tuyên Nhược Trăn nhẹ nhàng nói, “con vẫn chưa hiểu nhiều về Hoắc tiên sinh, chỉ mới nói được vài câu, còn chưa thể nói đến thích hay không thích, biết đâu Hoắc tiên sinh còn không để mắt đến con.”
“Nó dám chắc!” Trần phu nhân chỉnh lại cổ áo, vỗ nhẹ lên vai cậu, “Con tuyệt vời như vậy, cậu Hoắc nhất định sẽ thích con.”
“Chuẩn bị xong rồi, chúng ta xuống nào.”