Tu Chân Giới Đông Châu… đúng là mở rộng tầm mắt cho hắn.
"Vậy nên, từ đó về sau, khi dâng linh thú cho Ma Tôn đại nhân, mọi người đều có xu hướng chọn những con có thân thể cường tráng, ăn khỏe, sống dai, tính tình ôn hòa, và quan trọng nhất là… chịu đựng giỏi."
"Dù không mong trường thọ như rùa Thiên Địa, nhưng sống thêm được ngày nào hay ngày đó. Lỡ đâu may mắn, linh thú của mình sống qua một tháng, Ma Tôn đại nhân nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh!"
"Chỉ một con rùa Thiên Địa thôi mà Tông chủ Linh Thú Tông đã nhận được một khối Huyết Ngọc nghìn năm đấy."
Tu sĩ áo vàng nghe xong, im lặng thật lâu.
Hắn cúi đầu nhìn con chim Huyễn Âm trên vai mình, ánh mắt đã không còn chút tự hào nào.
Ngược lại… là tràn ngập thất vọng.
Một con chim nhỏ chỉ biết hót, ngoài đẹp ra chẳng có giá trị thực tế gì… Giờ hắn mới hiểu, nó còn thua xa cả con lợn rừng kia!
Nghĩ vậy, hắn vô thức quét mắt nhìn đám tu sĩ xung quanh. Những kẻ lúc nãy còn bị hắn coi thường giờ lại đang ôm chặt linh thú của mình, trông như thể sợ bị cướp mất.
Nhận thấy ánh mắt của hắn, bọn họ đồng loạt lắc đầu, siết chặt vòng tay hơn, dùng hành động thể hiện rõ quyết tâm: Tuyệt đối không đổi linh sủng!
Tu sĩ áo vàng: "…"
Bỏ đi! Lần này xem như tay trắng trở về. Lần sau, nhất định hắn sẽ tìm được con linh sủng dai sức nhất!
Khi hắn còn đang âm thầm rút kinh nghiệm, bỗng trên chín tầng mây của Vu Vân Cửu Trọng Sơn bắt đầu chuyển động.
Từng lớp mây chậm rãi lan ra, từng tầng một tách khỏi nhau, từ trên cao hạ xuống, tạo thành một cảnh tượng kỳ vĩ mà áp bách đến rợn người.
Một bóng người khoác trường bào đen tuyền với những hoa văn vàng nhạt chậm rãi bước ra từ tầng mây.
Chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ tu sĩ trên quảng trường Nhất Trọng Sơn đồng loạt nín thở.
Bọn họ siết chặt linh sủng trong tay, mặc kệ chúng đang run rẩy bất an, chỉ lặng lẽ chờ đợi kết quả.
Tu sĩ áo vàng ngẩng đầu, muốn nhìn rõ dung mạo Ma Tôn Mạc Bất Nhàn. Nhưng vừa mới ngước lên, hắn đã cảm nhận được áp lực khủng khϊếp giáng xuống.
Cảm giác như cả không gian xung quanh đều bị khí tức của Ma Tôn nghiền nát.
Chỉ một ánh nhìn lướt qua, tu sĩ áo vàng đã không dám có thêm bất kỳ động tác nào.
Giọng nói trầm thấp vang vọng trên quảng trường:
"Cảm ơn các vị đã đến Cửu Trọng Sơn hiến sủng. Người đến là khách, sau khi tuyển chọn linh thú hoàn tất, các vị có thể lưu lại Nhất Trọng Sơn tu luyện một tháng."
"Đồng thời, Nhị Trọng Sơn sẽ mở đại hội giao lưu, để các vị luận bàn tỷ thí, tìm kiếm kỳ trân dị bảo. Đây là đáp lễ của bản tôn dành cho những ai cống hiến linh thú."
Nghe vậy, đám tu sĩ trên quảng trường thầm thở phào.
Mặc dù quy tắc này đã duy trì suốt năm năm qua, nhưng Ma Tôn Mạc Bất Nhàn tính tình khó lường, chẳng ai dám chắc liệu hôm nay hắn có đột nhiên đổi ý hay không.
Giờ nghe chính miệng tuyên bố ban thưởng, mọi người mới thực sự yên tâm.
Một số kẻ vốn chỉ tùy tiện bắt vài con linh thú góp đủ số để hưởng chút linh khí nay lại càng mừng thầm. Vậy mà lại có thể ở lại thêm một tháng!
"Vậy, bắt đầu tuyển chọn linh thú."
"Mời các vị đưa linh sủng vào linh trận giữa quảng trường."