Soán Vị Đi!

Chương 22

Quyển 2 - Chương 10
“A a a a a! Ta không muốn sống nữa!!”

Trùm kín đầu trong chăn ta oa oa kêu to, Đậu Đậu bên ngoài chăn không có chút lòng thương cảm thản nhiên nói: “Ngươi trốn đi cũng vô dụng, hiện tại toàn bộ người ở Hưu Trữ huyện đều biết Ngọc Quan ngươi thân mật với một nam nhân, hai người trắng trợn bày tỏ, bên đường ôm hôn…”

“A a a a a a!!” Ta đời này chưa từng kêu thê thảm như vậy.

“So với cái chuyện khiến ngươi e thẹn, còn có chuyện khác càng nghiêm trọng hơn.” Đậu Đậu dường như rất sợ không đủ đả kích ta tiếp tục nói: “Nhi tử của cái tên Thái thú kia không chịu từ bỏ ý đồ, bắt phải xử ngươi theo pháp luật. Kết quả nhất phiếu thần tử của ngươi toàn bộ bất đắc dĩ phải tự bộc lộ thân phận, vốn định đem sự tình áp chế, kết quả ngược lại còn nháo lớn chuyện hơn, Huyện lệnh đã chờ trong viện nhà chúng ta gần hai canh giờ rồi, còn nghe nói Lĩnh Nam Thái Thú lập tức sẽ tới nơi, nhi tử của hắn cũng bởi vì đá ngươi một cước mà phải quỳ gối trước gia môn ta bồi tội. Đúng rồi, còn có các quan viên lớn nhỏ xung, quanh, thành cũng đều chạy tới đây.”

“A a a a ~!”

“Ta thấy thân phận của ngươi cũng sắp phơi bày ra ánh sáng rồi … Vũ Thanh Túc bọn họ cũng nói vẫn là nên sớm rời đi thôi, bởi vì, ” Đậu Đậu ngừng một chút: “Nếu để cho bọn họ biết Ngọc Quan của Hưu Trữ huyện chính là đương kim Thánh Thượng, chỉ sợ toàn bộ mọi người trong thị trấn đều phải phản quốc chạy trốn.”

“Có ý gì?!” Ta một giật tung chăn lên, nổi giận đùng đùng: “Ta là hoàng đế thì sao? Bọn họ chạy cái gì?”

Đậu Đậu ánh mắt thâm thúy nhìn ta, sâu kín thở dài: “Kỳ thật ta cũng hiểu tông nguyên vô vọng, nhưng vẫn chưa nghĩ ra là nên chạy đến lân quốc (nước láng giềng) nào tránh nạn đây…”

“Uy!” Ta bại hoại như vậy sao?!

Đang lúc âm thầm tức giận, đám người Vũ Thanh Túc đi đến, ánh mắt của ta cùng Vũ Thanh Túc giáp nhau, ta nhất thời mặt đỏ tim đập, hai má nóng lên cúi đầu, xấu hổ cực kỳ.

Lúc này Kim Nhi bưng hòm thuốc đi đến, không biết hay là cố ý mà hét lên: “Yêu, Hoàng Thượng cùng Vũ đại nhân làm sao vậy? Cả hai giống như trứng tôm vừa mới luộc xong.”

Một trận cười nhẹ truyền đến, đám người vô lương này.

“Được rồi được rồi, hai năm không gặp, lúc này mới tính là đã thực sự tìm được Hoàng Thượng, còn không mau ngồi xuống tâm sự?” Kim Nhi yêu kiều cười nói, sau đó mở hòm thuốc ra, nhẹ nhàng giúp ta sát dược lên miệng vết thương.

Đậu Đậu bỗng nhiên quay đầu định đi ra ngoài, ta nhanh tay lẹ mắt một tay giữ chặt lấy hắn: “Đậu Đậu! Ngươi đi đâu?”

Đậu Đậu nhìn nhìn ta, thản nhiên nói: “Các ngươi hẳn là có rất nhiều chuyện muốn nói, ta là ngoại nhân liền không quấy rầy.”

“Đậu Đậu!”

Nhất thời một ngọn lửa vô danh phừng lên, ta thô bạo một phen túm hắn trở về, chưa bao giờ chịu quá đối đãi như thế Đậu Đậu rõ ràng có chút hồ đồ, luống cuống nhìn vẻ mặt vẻ giận dữ ta: “Nếu nhi tử của ta mà là ngoại nhân! Vậy ai mới không phải là ngoại nhân?! Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần! Ngươi, Đậu Đậu, là nhi tử của ta! Là của ta, không phải Ngọc Quan hay là Lý Thủ Dự! Ngươi là nhi tử của ta! Hiểu chưa?”

Đậu Đậu đột nhiên nhíu mày, sau đó không hiểu sao lại trở nên nôn nóng: “Ta nghe được, Hoàng Thượng, ngươi mau buông tay, lộng đau ta!”

“Ngươi bảo ta cái gì?!”

Ta càng thêm sinh khí không chỗ phát tiết! Hài tử này từ sau khi đám người Lý Thủ Hiền xuất hiện thì vẫn luôn kỳ quái, ôn hoà. Ta biết rõ bộ dáng của hắn là thấp thỏm lo âu thế nhưng lại làm bộ như vô sự, nhưng là ta càng hy vọng hắn giống như một hài tử bình thường thử ta thậm chí vừa khóc vừa nháo, nhưng hắn không làm như vậy, hắn tựa như những người đứng một bên bàng quan nhìn ngó mà không hề nhúng tay vào, càng không có ngăn cản, rõ ràng đã phiền táo đến mức không thể nói chuyện bình thường với ta, nhưng vẫn tuyệt không chịu mở miệng.

Ta nhảy xuống giường, lập tức đem Đậu Đậu xốc lên, tuy rằng lực đạo của ta không lớn, nhưng dù sao cũng là của một thanh niên mười tám tuối, Đậu Đậu chẳng qua chỉ là tiểu hài tử tám tuổi, hơn nữa ta tức giận ngập đầu, rất dễ dàng trở người hắn qua, cả người đều nằm úp sấp trên đùi của ta, sau đó ta giơ tay lên, hung hăng vỗ lên mông của hắn!

Ba!

Mọi người trong phòng toàn bộ đều sửng sốt, Đậu Đậu cũng choáng váng, ta ít nhiều cũng có chút ngoài ý muốn, dù sao hai năm qua ta đối với Đậu Đậu từ trước đến nay luôn nói gì nghe nấy, chỉ có hắn hướng ta phát hỏa, rất hiếm khi ta phát giận với hắn…

“Nói! Ai là cha ngươi!”

Ba! Ta lại đánh một xuống một cái, không chút lưu tình, tay hơi hơi run lên.

Đậu Đậu bỗng nhiên giãy giụa đứng lên, ta lập tức gắt gao đè hắn lại, sau đó tay kia càng thêm mạnh mẽ đánh lên: “Còn muốn chạy?! Hôm nay không hảo hảo giáo huấn ngươi một chút! Ta sẽ không mang họ Lý! Ta nói bao nhiêu lần ngươi là nhi tử của ta! Ta sẽ không giống như thân sinh của ngươi làm tổn thương ngươi! Ngươi vì sao không tin?! Ta giống như là đang nói dối lắm sao?! Ngươi hoài nghi phụ thân của ngươi đến như vậy sao?!”

Càng nói càng tức giận, tần suất đánh của ta cũng càng lúc càng nhanh, tiếng ba ba không ngừng vang lên, Kim Nhi không đành lòng đã bắt đầu nhỏ giọng khuyên nhủ.

“Mở miệng nói chuyện!! Ngươi hôm nay không mở miệng ta liền đánh cho ngươi mở miệng mới thôi! Nói! Ai là cha ngươi?!”

Đậu Đậu trừ bỏ liều mạng giãy giụa thì tuyệt không có phát ra một tiếng kêu nào, ta càng đánh càng ủy khuất, hai mắt không khỏi ngấn lệ: “Ta đào tâm đào phế đối đãi ngươi, tên bất hiếu tử ngươi cư nhiên dám hoài nghi ta, ta là hoàng đế thì sao nào? Ta là hoàng đế thì sẽ không còn một lòng nghĩ đến ngươi nữa hay sao? Làm sao thay đổi? Ngươi cư nhiên gọi ta như vậy! Đáng giận! Hỗn tiểu tử! Tức chết ta ~! Ô ~~~~ ”

Cuối cùng tiếng khóc nức nở tự động vang lên…

Ta khóc đến bi bi thiết thiết hết sức thê lương, Vũ Thanh Túc bọn họ cũng nhìn không được, tất cả đều ôn nhu khuyên nhủ. Tay của ta đã ngừng lại, nhưng Đậu Đậu không có chạy đi, ngược lại trở nên yên tĩnh, thân mình nho nhỏ nhẹ nhàng run rẩy …

Dần dần, thanh âm nức nở vụn vặt cực kỳ nhỏ bé rơi vào tai ta…

Ta trong lòng nhất thời căng thẳng, vội vàng ôm chặt Đậu Đậu vào lòng: “Đậu Đậu đừng khóc, là ta không tốt, ta nhất thời tức giận quá mới đánh ngươi! Đậu Đậu đừng khóc! Ô ~~ ngươi đừng khóc mà ~~~ oa ~~~ ”

“Nhưng… Nhưng mà…” Đậu Đậu một bên khóc thút thít, một bên đứt quãng nói: “… Trí nhớ của ngươi khôi phục … Sẽ có… Thiệt nhiều chuyện ta không biết… Ta… Ta không hề là thân nhân duy nhất của ngươi… Hơn nữa ngươi có nhiều người thích như vậy… Ta tính… Ta tính là gì…”

“Ngươi là nhi tử của ta! Chuyện này từ lúc ngươi bắt đầu kêu ta một tiếng cha liền không bao giờ có thể thay đổi!”

“Nhưng mà… Có người nhiều đối với ngươi hảo như vậy… Ta…”

“Vậy ngươi chỉ cần đối tốt với ta thôi!”

“Có người nhiều như vậy thích ngươi… Ngươi sẽ không cần ta…”

“Ai nói! Đậu Đậu là độc nhất vô nhị!”

“Ta biết ngươi thật tâm đối xử với ta rất tốt… Nhưng lại sợ ngươi rất nhanh sẽ coi thường ta… Ngươi sẽ có nhi tử của mình… Sẽ có những tri kỷ khác… Ta tranh không lại bọn họ…”

“Đậu Đậu đã muốn tranh thì còn có gì không tranh được đến tay sao?”

Tiếng khóc của Đậu Đậu chợt dừng lại, tựa hồ thực sự đã bắt đầu trầm tư về vấn đề này.

“Không cần tranh thì phụ thân cũng là của Đậu Đậu.”

Ta nhếch miệng ngây ngô cười cọ cọ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đậu Đậu, oa ~ hảo nhuyễn hảo hoạt a ~ tiếp tục cọ ~

Bỗng nhiên hé ra khuôn mặt to lớn của Vũ Thanh Túc cùng đôi tay to vung lên, một bàn tay bổ qua, ta vội vàng tránh, ly khai khuôn mặt nhỏ nhắn của Đậu Đậu. A, hảo mất mác a.

Ta trừng mắt liếc nhìn Vũ Thanh Túc một cái, người này lại ăn dấm chua cái gì a?

Đậu Đậu ánh mắt vừa động, hắn bỗng nhiên ôm cổ của ta, nũng nịu yếu ớt dùng con bà nó chất giọng trẻ con mềm mại nhẹ nhàng nói: “Vậy phụ thân là của Đậu Đậu sao?”

Ma âm quán nhĩ, ta rùng mình một cái, đứa nhỏ này muốn làm gì?

“Xem như là…”

Đậu Đậu đột nhiên cười, sau đó ngồi lên trên người của ta, tay nhỏ bé càng ôm sát thêm vài phần, cùng ta gần trong gang tấc, trong mũi đều có thể ngửi được mùi sữa thơm thoang thoảng truyền vào. Kỳ quái, nghe qua vài lần đều cảm thấy rất kỳ quái, đứa nhỏ này rõ ràng đã cai sữa a. Vì thế ta dựa sát người qua tiếp tục ngửi.

“Cha, ngươi có phải hay không tối ~ đau lòng vì Đậu Đậu? Đậu Đậu là tối ~ trọng yếu? Không ai so với Đậu Đậu càng ~ thân hơn?”

Đậu Đậu cố ý kéo dài giọng, càng cố ý tăng thêm vài chữ, ánh mắt hữu ý vô ý nhìn nhìn Vũ Thanh Túc.

“Đương nhiên!” Ta vỗ vỗ ngực.

“Vậy Đậu Đậu cùng Vũ Thanh Túc, ai trọng yếu?” Đậu Đậu bỗng nhiên xấu xa cười.

“Đương nhiên là Đậu Đậu!” Ta không hề nghĩ ngợi liền thốt ra.

Nhất thời Đậu Đậu hoan hô một tiếng, lập tức ôm lấy ta: “Đậu Đậu sẽ không ly khai cha đâu! Đậu Đậu yêu nhất cha! Ai cũng không tranh lại Đậu Đậu!”

“Đó là ~~” ta tâm tình cũng tốt, ôm Đậu Đậu hôn lại hôn.

“Hoàng Thượng…” Kim Nhi nhẹ nhàng chọt chọt ta, sau đó bĩu môi một chút, ta theo nàng phương hướng nàng bảo nhìn qua…

Chỉ thấy trong một góc tường âm u, Vũ Thanh Túc tinh thần uể oải ngồi chồm hổm trên mặt đất không ngừng lấy tay vẽ vòng vòng trên tường: “Hắn cư nhiên dùng ‘ đương nhiên ’… Hắn cư nhiên dùng ‘ đương nhiên ’… Hắn cư nhiên dùng ‘ đương nhiên ’…”

Ta cảm thấy thần tình hắc tuyến cứ như vậy mà trượt xuống …

Hai năm không gặp, năng lực thừa nhận của Vũ Thanh Túc mất đi, tâm tính tiểu hài tử lại tăng trưởng, nguyên nhân chắc hẳn là do chỉ số thông minh thoái hóa…

“Ha hả, vi thần thật là phi thường ngoài ý muốn, cử chỉ vừa rồi của Hoàng Thượng pha có vài phần nam tử khí khái, nếu cuối cùng không khóc so với Đậu Đậu còn lớn hơn thì…” Huyền Thượng Đức mỉm cười nói.

“…” Vạch trần ta à…

Đúng vậy nha, nô tỳ nhìn thấy Hoàng Thượng cùng tiểu hoàng tử vô cùng thân thiết như thế, thật sự là cảm động cực kỳ, Hoàng Thượng trước kia thật sự là không dám nghĩ đến a.”

“…” Cũng không phải nói khoác ta…

“Ha hả, Hoàng Thượng trưởng thành thôi! Không hề giống như cái tên hoàng đế dốt nát trừ bỏ gây chuyện sinh sự khuyên người ta soán vị ra thì không có lấy nửa điểm bản lĩnh trước kia.” Kiều Vô Ky sang sảng cười nói.

“…” Ta quyết định, trở về tuyệt đối sẽ không phục chức cho Kiều Vô Ky, tuyệt đối không!

Chỉ có Lý Thủ Hiền híp mắt, tha cố ý vị nhìn ta: “Kỳ quái… Chẳng lẽ thực đã tìm lộn người? Hoàng đế ngu ngốc trừ bỏ sống phóng túng khóc nháo lăn lộn ra hẳn sẽ chẳng còn gì khác, cái dạng này rất không giống … Nếu không phải bộ dạng rất giống khiến ta phán đoán sai lầm, thì là…”

Lý Thủ Hiền bỗng nhiên nghiêm túc hỏi Đậu Đậu: “Đậu Đậu, cha ngươi hai năm nay có đυ.ng vào đầu hay không?”

“…” Ngươi mới là người cần đập đầu cho thông suốt đó!

“Cha thật ra không có đυ.ng vào đầu…” Đậu Đậu chần chờ một chút, sau đó sờ sờ trán của ta: “Bất quá hình như đang phát sốt.”

“Nga ~~~~~ ”

Trong phòng truyền đến hảo thán từ của vài người bừng tỉnh đại ngộ .

Một đám người như nhau a…

Bất quá thân thể của ta rốt cục chịu không nổi sự thay đổi nhanh chóng trong vòng một ngày, hai mắt ta nhắm lại, hôn mê.

Oa ~~ ta vừa mới mới vừa hiểu được nguyên nhân Vũ Thanh Túc thích đánh mông ta, ta còn muốn đánh thêm vài cái nữa đã nghiền a ~~~

Khi ta lần thứ hai tỉnh lại người đã ở trên mã xa, Vũ Thanh Túc dùng bạc thảm bao bọc rồi ôm lấy ta, bên trong xe một mảnh tối đen, đã là đêm khuya.

“Lẩn trốn?” Ta hỏi.

“Không sai biệt lắm, ” Vũ Thanh Túc cười cười: “Bất quá người của Hậu Đình Hoan đến tiễn đưa cũng không phải ít, Ngân lão bản cầm tay Đậu Đậu khóc đến một phen nước mũi một phen nước mắt.”

Ta nhất thời cười ra tiếng: “Xem như hắn vốn gốc không thể thu về.”

“Ai nói? Hắn đem biên lai mượn đồ tất cả đều lấy ra, ta đã trả hết toàn bộ số nợ. Ngươi hai năm nay tiêu xài thật xa xỉ mà.”

“…” Cái tên Ngân lão bản theo chủ nghĩa hiện thực này…

“Mặt khác, tiểu quan ở Hậu Đình Hoan đều kêu ta phải hảo hảo chiếu cố ngươi, bằng không sẽ không bỏ qua cho ta.” Vũ Thanh Túc nói xong, còn dùng chóp mũi cọ cọ bên tai ta.

Máu của ta lưu lập tức dồn lên mặt, trở nên nóng bỏng: “Ngươi, ngươi, ngươi… Hai năm không gặp, ngươi như thế nào lần là buồn nôn như vậy, không biết xấu hổ.”

Vũ Thanh Túc bình tĩnh nhìn ta, giống như muốn ta dung nhập vào ánh mắt của hắn: “Nếu ngươi thử qua cái cảm giác bỗng nhiên một vật chí bảo tâm ái biến mất trước mắt ngươi, biến tới tìm không được, rồi đột nhiên có một ngày nó lại lần nữa xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi liền hiểu được tại sao lại yêu thích không buông tay, hận không thể lúc nào cũng khắc khắc đều ôm vào trong lòng…”

Nói xong, hắn nhẹ nhàng hôn lên má của ta, không được tự nhiên ta hơi hơi giãy giụa tỏ ý kháng nghị.

“Lúc Lý Thủ Hiền dùng bồ câu đưa tin nói ở Hưu Trữ huyện tìm được một người rất giống ngươi, ta gần như không thể thở được, trong thư hắn còn nói ngươi có thể thật sự đã bị mất trí nhớ mà hình như còn là một tiểu quan trong cô quán, lúc ấy ta gần như đã phát điên rồi …” Vũ Thanh Túc bỗng nhiên dừng một chút, ngay sau đó cực kỳ tức giận nói: “Tên khốn kiếp kia cư nhiên đùa giỡn ta! Cố ý nói bóng nói gió! Hại ta là ôm ý niệm đuổi tận gϊếŧ tuyệt chạy tới Hậu Đình Hoan, còn nhân tiện suy nghĩ đem những tên khách nhân đã từng chạm vào ngươi tất cả đều gϊếŧ sạch không lưu một kẻ, nếu như thật sự cần thiết sẽ đem toàn bộ thị trấn tiêu diệt sạch sẽ! Ôm ý niệm lớn lao như vậy, quyết tâm to lớn như vậy! Cuối cùng cư nhiên lại là một hồi hiểu lầm! Tức chết ta!”

“…” Không phải hiểu lầm vẫn tốt hơn sao…?

Vừa nghĩ tới toàn bộ Hưu Trữ huyện đều vì một ý niệm của hắn mà từ quỷ môn quan vòng trở về, ta tóm lại được một điều Vũ Thanh Túc vẫn ngoan độc như cũ không thua năm đó…

“Ngươi cùng hoàng huynh thật sự là bát tự bất hợp…” Ta lẩm bẩm nói: “Còn có, ngươi vì sao không nghĩ rằng chỉ là một người rất giống ta mà thôi? Nghĩ như vậy không phải tốt hơn sao?”

“Nếu như là tình báo của Kiều huynh thì ta còn có thể nghĩ như vậy… Nhưng mà đây là tin tức báo lại của Lý Thủ Hiền, cái loại người như hắn nếu không phải nắm chắc thì tuyệt sẽ không nói ra, nguyên nhân chính là vì như thế…” Vũ Thanh Túc nghỉ một chút, sau lại bắt đầu nổi cơn lần nữa: “Hắn cố ý viết không minh bạch như vậy! Khiến ta tức giận muốn giận sôi máu còn hắn lại đắc ý vênh váo! Hừ, nếu không phải Thái hậu vì muốn mượn thế lực của hắn ở Lĩnh Nam để tìm ngươi mới phong hắn làm Bắc trấn vương, ta nhất định đã đem tên hỗn đản này chặt ra làm trăm mảnh!”

“…” Vũ Thanh Túc thay đổi không phải chỉ có một chút a…

“Mẫu hậu sao lại phong hắn làm Bắc Trấn Vương? Theo đạo lý mà nói hắn thân ở phía nam thì phải là Nam Bình Vương a, chẳng lẽ là phong theo phong hào của phụ vương cho hắn sao?”

“Thái hậu thật sự là trên danh nghĩa này để phong hắn làm Bắc Trấn Vương, nhưng ý nghĩa thực sự là vì muốn chia cách thế lực của hắn cùng với phía nam, để tránh tương lai dưỡng hổ vi hoạn, phát sinh chuyện ngoài ý muốn.”

“Mẫu hậu thật sự là mưu tính sâu xa…” Ta lẩm bẩm nói.

“Ngươi nếu như có được một nửa tài trí của người, chúng ta sẽ không tất vất vả như vậy.” Vũ Thanh Túc cảm thán nói: “Bất quá với đạo lý vật cực tất phản, tiên đế cùng Thái hậu đều những người thông minh thế gian khó tìm, cho nên sinh ra đứa con cũng là tên ngốc nghếch thế gian khó kiếm…”

“Nói cái gì đó, các ngươi nếu vất vả như vậy, ta đã sớm kêu người đến soán ngôi hoàng đế! Ta cũng đâu có dễ dàng gì a! Nói gì thì ta cũng đâu có ngốc nghếch như vậy a??”

“Uy…”

“Ân?”

“Đã gần hai năm, ngươi không phải vẫn còn đang nghĩ đến chuyện bị người soán vị đó chứ?”

“Ân…” Ta cúi đầu nghĩ nghĩ: “Có lẽ là do vừa mới khôi phục trí nhớ, tổng cảm giác vẫn có chút gì đó thiếu thốn, chờ ta hoàn toàn khôi phục sẽ lo đến việc soán vị sau.”

“… Vậy ngươi tốt nhất cả đời đừng khôi phục.”

“Có ý gì?!”

“Ngươi chưa nghe nói qua quốc không thể một ngày không vua sao? Ngươi mất tích hai năm đều không có ai tạo phản tác loạn, ta thấy ngươi vẫn nên buông tha đi.”

“Đó là bởi vì các ngươi giấu diếm rất là tốt!”

“Dân chúng ngoài cung còn có thể che dấu, nhưng cả triều văn võ tổng không có khả năng lừa tới hai năm? Ngươi mất tích không đến ba ngày văn võ bá quan toàn bộ đều biết.” Vũ Thanh Túc thở dài một hơi: “Hại ta luôn luôn phải đề phòng, rất sợ có người nhân cơ hội tác loạn, kết quả các thần tử nên ăn thì ăn, nên ngoạn thì ngoạn, nếu không phải ta biết ngươi thực sự đã mất tích, nhất định sẽ hoài nghi ngươi còn ở trong cung a, thật sự là nửa điểm dấu hiệu cũng đoán không ra.”

“…” Cái đám dong thần ngoạn tuế khái nhật này…

“Thủ Dự.” Vũ Thanh Túc ôn nhu lấy tay sờ sờ đầu ta: “Ngươi phải hiểu được một chuyện, trong triều chỉ cần một ngày còn có ta cùng Huyền huynh, tất nhiên sẽ gọn gàng ngăn nắp. Bên trong kinh thành có Vũ huynh thống quân bảo vệ, tất nhiên phòng thủ kiên cố. Biên cương lãnh thổ có Lý Thủ Hiền tọa trấn, tất nhiên thái bình an ổn. Trong hậu cung có Thái hậu cầm giữ, tất nhiên đâu lại vào đấy. Sinh hoạt hằng ngày của ngươi đều do hầu hết cung nữ thái giám Kim Nhi tự tay điều giáo chiếu cố, tất nhiên vô vi bất trí. Nếu nói về chuyện tương lai, ta thấy Đậu Đậu nhất định trò giỏi hơn thầy…” (thực hâm mộ và ganh tị với bạn Dự TT.TT)

“Uy uy! Mọi chuyện đều được các ngươi lo lắng chu toàn, ta đây làm cái gì a?!”

“Cái này…” Vũ Thanh Túc cau mày suy nghĩ nửa ngày: “Ngươi cứ việc chuyên tâm thích gì thì ăn đi.”

“…” Ta phải tìm người soán vị! Tuyệt đối phải tìm người soán vị!!

Sau một lúc lâu, Vũ Thanh Túc sờ sờ trán của ta, ôn nhu cười: “Hình như đã hạ sốt.”

Nói xong, liền nhẹ nhàng đặt môi hôn lên trán ta, ta tưởng là hắn đang thử độ ấm, ai ngờ, hắn thế nhưng lại từng chút, từng chút một hôn xuống dưới, lông mi, khóe mắt, mũi, chóp mũi, sau đó chặn lấy miệng ta…

Thân thể dần dần khuynh đảo, bất tri bất giác hai tay của ta đã bị chặt chẽ đè lại, Vũ Thanh Túc cả người đều nằm úp sấp lên người ta, động tác nhẹ nhàng chậm rãi chậm rãi mυ'ŧ lấy da thịt ta, một trận lại một trận cảm giác khác thường khiến ta không khỏi cúi đầu phát ra tiếng rêи ɾỉ. Bỗng nhiên bên hông chợt lạnh, Vũ Thanh Túc hai tay xâm nhập vào trong y phục của ta, ta vội vàng muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại không chút sứt mẻ: “Uy! Ngươi không phải là muốn…”

“Đương nhiên, đã hai năm rồi.” Vũ Thanh Túc đương nhiên nói.

“Cái gì?! Đây là đang ở trên xe!”

“Không quan hệ, cái gọi là thực sắc tính dã, ăn uống no đủ, mỹ nhân lại ở trước mặt, đương nhiên phải chiếu theo lời tiền nhân dạy bảo tiếp tục tiến hành bước tiếp theo, bất quá trong đó không có đề cập tới phải hành sự ở địa phương nào.”

“Ngụy biện! Đừng nói giỡn! Sẽ bị bọn họ nhìn thấy!”

“Bọn họ đều ở mã xa khác, chúng ta đều là quan liêu giai cấp, không thể cùng ngồi một mã xa.”

“Nhưng bọn hắn sẽ nghe được thanh âm…”

“Ngươi đừng kêu vang như vậy, sẽ không sao.”

“…” Vì sao người này có thể mặt không đỏ tâm không khiêu nói ra những lời mặt dày như vậy!

Vũ Thanh Túc vừa nói, hai tay cũng không chút nhàn rỗi, rất nhanh ta bày ra trạng thái bán ***, ta khẽ hít sâu một hơi, không giãy dụa nữa, tuy rằng ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng mà ta cũng chỉ có thể làm như vậy: “Đậu Đậu cứu mạng a a a a ~!!!”