Hồng Nhan Thiên Hạ

Chương 58: Loan Phượng

Thanh Ca mặc nam trang, cùng Sát cùng lúc xuất hiện trong một tửu lâu ở Lạc thành, bởi vì nghe nói nhà tửu lâu này tiểu khúc rượu là rượu ngon nổi danh, có thể nói kỳ danh vang dội a.

Mà Thanh Ca bởi vì trang phục nam trang, ở nơi nam tôn nữ ti này, phần lớn ra cửa đều là nam nhân, nam nhân nhìn nam nhân có ý gì, vì vậy Thanh Ca xuất hiện ở tửu lâu, mặc dù tướng mạo nàng tuấn mỹ, nhưng cũng không có khiến cho náo động bao nhiêu, nhiều nhất biến thành đối tượng để những nam nhân kia bình phẩm từ đầu đến chân thế thôi.

Thật ra thì Thanh Ca cũng không có cố ý giả dạng thành nam nhân, nàng bất quá chỉ là cảm thấy ra cửa, bất kể là cỡi ngựa hoặc là những việc khác, nam trang so với nữ trang lại dễ dàng hơn rất nhiều, vì vậy liền mặc vào một bộ nam trang. Vì không muốn lộ ra vẻ quái dị, liền vấn một kiểu tóc nam nhân mà thôi, chỉ cần là người có tâm hơi tỉ mỉ một chút liền sẽ phát hiện thân phận nữ nhi của Thanh Ca.

Nhưng là người cổ đại có vẻ tương đối cổ hủ lại thẳng thắn, cho nên thấy nàng mặc nam trang liền cho rằng nàng đúng là nam nhân, dĩ nhiên cũng có thể là vì cái thời đại này không có cô nương nhà nào dám to gan mặc nam trang ở trên đường công khai đi lại đi.

Đầu ngón tay Thanh Ca nắm lấy một chén tiểu khúc rượu, đặt trước môi khẽ nếm một ngụm, sau đó khẽ mở môi đỏ mọng, hai mắt khép hờ, một vẻ mặt hưởng thụ, tặc lưỡi rồi mở miệng tán thán nói:

“Rượu ngon, rượu ngon, vừa vào miệng liền có thể cảm giác được rượu này đầy đặn cùng cam liệt, để cho vị giác sinh ra cảm giác nhẵn nhụi mà trùng điệp, quả nhiên là rượu tốt danh bất hư truyền.”

Ngồi ở bên kia Sát lại là mặt tràn đầy nhu tình nhìn Thanh Ca, đáy mắt kia biểu lộ yêu say đắm không thể nghi ngờ. Bọn họ rời đi thành Lâm An đã hơn nửa tháng, có lẽ Sát vừa bắt đầu còn cho rằng Thanh Ca muốn tìm kiếm Cơ Vô Tà, nhưng hơn phân nửa tháng tới nay, bọn họ có thể gọi là xem rượu như nhà, vì vậy hắn ý thức được Thanh Ca thật là một chút cũng không có nguyện ý tìm Cơ Vô Tà.

Này hơn nửa tháng tới nay, hắn theo ở bên người Thanh Ca, cùng nhau du lịch núi sông, phẩm hết các loại rượu ngon, để cho hắn đối với Thanh Ca yêu say đắm có tăng không có giảm. Hơn nữa một mình hắn liền đi theo bên người Thanh Ca, mặc dù Thanh Ca chỉ đem hắn làm một người bạn đối xử, nhưng vẫn để cho hắn cảm thấy hết sức hạnh phúc.

Thanh Ca thấy bộ dáng Sát ngu hề hề nhìn nàng, làm cho nàng có loại vọng động xoa trán, Sát luôn luôn bộ dáng khốc mười phần thoáng cái biến thành tiểu thụ vạn năm, thật đúng là làm cho nàng có chút ngăn cản không nổi cái mị lực mê người.

Thanh Ca biết, đoạn đường này tới nay, Sát thường xuyên liền ngu ngơ nhìn nàng như vậy, thỉnh thoảng gò má đỏ mà không giải thích được lý do, hơn nữa gần đây tần số ngu hề hề kia tựa hồ càng ngày càng nghiêm trọng, Thanh Ca bất đắc dĩ nghĩ tới, chẳng lẽ nàng thật có mị lực lớn như vậy sao, có thể đem bộ dáng một nam nhân lãnh khốc biến thành tiểu thụ vạn năm.

Thanh Ca thầm than mà hướng Sát ôn nhu nói:

“Sát, chúng ta vì tìm nhà tửu lâu này cũng đi đã hơn nửa ngày đường, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa đói sao?”

Sát thấy Thanh Ca nhìn về phía hắn, liền lập tức không được tự nhiên đem đầu chuyển hướng bên kia, cũng đơn giản hồi đáp:

“Không đói bụng.”

Nhưng cái tiểu bộ dáng phảng phất đang nói….

‘Nhìn Tiểu thư ăn, ta cảm thấy rất thỏa mãn.’

Thanh Ca xoa trán lần nữa, sau đó rót một chén tiểu khúc rượu đưa tới trước mặt Sát nói:

“Ngươi cũng nếm thử, rượu này thật rất tốt.”

Sát nhận lấy rượu, thanh âm hạnh phúc nhẹ giọng đáp.

“Ừm.”

Cũng không dám ngẩng đầu nhìn Thanh Ca.

Thanh Ca thấy bộ dáng xấu hổ của Sát vừa không được tự nhiên, thật đúng là im lặng hỏi ông trời, trước kia Sát mặc dù có lúc cũng rất khả ái, nhưng đại đa số đều một bộ dạng lạnh lùng trước mặt co quắp, nào giống như bây giờ cả ngày động một chút là đỏ mặt cho nàng nhìn.

Lúc Thanh Ca nghỉ không ra vấn đề ra ở nơi đâu, tiếng thảo luận bàn kia cách vách nhỏ giọng truyền vào trong tai Thanh Ca, trong đó một người đi đường giáp nói:

“Các ngươi cũng nghe nói qua Loan Phượng bội của Mộ Dung sơn trang không?”

Người đi đường ất phụ họa nói:

“Không phải là trấn trang chi bảo của Mộ Dung sơn trang—— Loan Phượng bội sao? Sao có thể chưa nghe nói qua nha, đây chính là đồ người giang hồ cũng tha thiết ước mơ đó.”

Người đi đường bính nói:

“Chính là Loan Phượng bội có thể giải thiên hạ kỳ độc sao, nó sao rồi?”

Người đi đường giáp nhìn trước ngó sau, sau đó nhỏ giọng nói:

“Các ngươi còn không biết sao, ta nghe người ta nói Loan Phượng bội kia đã mất, không thấy, gần đây Mộ Dung sơn trang kia bởi vì chuyện này đang huyên náo người ngã ngựa đổ đó.”

Người đi đường ất tò mò hỏi tới:

“Có thật không? Trước kia không phải là thường xuyên có người giang hồ đêm khuya xông vào Mộ Dung sơn trang, không phải vì Loan Phượng bội kia sao? Nhưng những người đó không phải là vẫn cũng không có được như ý sao? Làm sao lần này đã bị mất chứ?”

Người đi đường bính nói:

“Nói rất đúng a, đây chính là trấn trang chi bảo Mộ Dung sơn trang người ta, làm sao lại bị mất được? Biết là ai trộm không?”

Người đi đường giáp lại nói:

“Lạ là nó thất lạc lại không giải thích được, không ai biết nó là làm sao mất, cũng không ai biết là bị người nào lấy rồi đi.”

Người đi đường ất hâm mộ nói:

“Nếu là ta có được thì tốt biết bao, ta không có trúng độc cũng không cần nó tới giải độc, liền bản thân nó nhưng là bảo vật vô giá a, có nó, ta còn không phát tài sao?”

Người đi đường bính cũng phụ họa nói:

“Ai nói không phải đâu? Nhưng chúng ta những người này cũng chưa có mạng tốt như vậy.”

Người đi đường giáp không đồng ý nói:

“Ngươi cho rằng là cái gì mà mọi người có thể có bảo bối như vậy chứ? Muốn thật cho các ngươi, đến lúc đó sợ rằng chết như thế nào cũng không biết.”

Kế tiếp bọn họ nói cái gì, Thanh Ca sẽ không chú ý nhiều, bất quá Loan Phượng bội có thể giải kỳ độc trong miệng bọn hắn kia cũng là rất hấp dẫn nàng, nghĩ tới liền hướng Sát bên cạnh hỏi:

“Sát, Loan Phượng bội kia rốt cuộc là cái thứ gì? Ngươi biết không?”

Sát thấy Thanh Ca hỏi thăm, cái bộ dáng mặt hồng kia rốt cục có chút thu liễm, thật lòng giúp Thanh Ca giải thích:

“Ừm, Loan Phượng bội cho tới nay cũng bị Mộ Dung sơn trang tôn sùng là trấn trang chi bảo, cũng vẫn ẩn dấu trong Mộ Dung sơn trang. Nghe nói Loan Phượng bội kia nhưng giải kỳ độc thiên hạ, mà Loan Phượng bội vốn chính là một khối bạch ngọc hi hữu hiếm thấy màu đỏ, mà trên ngọc bội có khắc hai con chim phượng hoàng, Loan Phượng bội tên cũng là bởi vậy mà đến. Bất quá những điều này là do truyền thuyết, cũng không có ai chân chính nhìn thấy Loan Phượng bội kia, cũng không biết có phải là vật kia có thật hay không. Bất quá cũng có rất nhiều người trong giang hồ muốn có bảo vật này trong tay, mà ẩn vào Mộ Dung sơn trang trộm lấy, nhưng cũng không có nghe nói qua có ai đắc thủ.”

Thanh Ca nhíu mày, như có điều suy nghĩ nói:

“À~ nói như vậy, vậy Loan Phượng bội còn thật là thần bí rồi.”

Sát suy nghĩ một chút đáp:

“Ừm, đúng là rất thần bí.”

Thanh Ca vì mình đổ thêm rượu, đặt tại trước mũi ngửi ngửi mùi rượu, híp mắt tiếp tục nói:

“Vậy Mộ Dung sơn trang có địa vị gì?”

Sát lại bị thần thái tùy ý Thanh Ca hỏi kia làm cho mê loạn, lóe lóe tinh thần mới hồi đáp:

“Mộ Dung sơn trang chẳng là cái gì.”

Nói xong mới phát hiện tựa hồ nói sai lầm rồi nói, nhưng tựu như tính cách lãnh khốc kia chỉ cần chuyện không liên quan Thanh Ca, chuyện gì khác đối với hắn mà nói cũng có thể không nhìn thẳng, vì vậy hắn cũng là sửng sốt một chút, tựa hồ đang suy nghĩ rốt cuộc nơi nào nói sai rồi, làm sao cảm giác là lạ.

Bất quá cũng chỉ là như vậy một thời gian lãng thần, hắn lai tiếp tục nói:

“Mộ Dung sơn trang xếp hạng ở trên giang hồ mặc dù so ra kém Thiên hạ đệ nhất trang, nhưng cũng là thái sơn bắc đẩu trên giang hồ. Trang chủ hiện tại của Mộ Dung sơn trang là Mộ Dung Quần mặc dù võ công chẳng ra gì, nhưng mà trên giang hồ công nhận chính nhân quân tử, hắn ở trong mắt người danh môn chính phái tương đối có lực hiệu triệu.

Trước đó không lâu, lúc các nhân sĩ chính phái tụ họp tấn công Diêm giáo, Mộ Dung Quần cũng có tham dự trong đó, hơn nữa còn là người dẫn đầu trong số đó, hơn nữa mặc dù Mộ Dung Quần võ công chẳng ra gì, nhưng hắn vẫn có một nhi tử võ nghệ siêu quần – Mộ Dung Ly, bất quá Mộ Dung Ly hoạt động ở trên giang hồ rất ít, trên giang hồ cũng có rất ít người nhìn thấy Mộ Dung Ly – kỳ nhân này.”

Thanh Ca nghe xong như trêu chọc nhìn Sát nói:

“Sát nha, tại sao ta nghe ngươi nói Mộ Dung Quần trên giang hồ được công nhận chính nhân quân tử, cảm giác ngươi là đang châm chọc hắn. Nói, ngươi rốt cuộc là đang mắng hắn, hay là khen hắn đây?”

Mặc dù lúc Sát miêu tả giọng nói bằng phẳng, làm cho người ta nghe không ra trầm bồng du dương, bất quá cứ như vậy sau khi nghe xong, dù là ai cũng có thể nghe ra ý tứ hàm xúc châm chọc trong đó.

Sát đối mặt Thanh Ca trêu chọc một chút liền đỏ mặt, im lặng không lên tiếng lấy tư thế ra vẻ uống rượu ngăn trở cái vẻ mặt không được tự nhiên mà lúng túng kia.

Thanh Ca thấy Sát bị nàng chọc cho đỏ mặt, hảo tâm bỏ qua cho hắn, sau đó tự nhủ:

“Xem ra không chỉ có Loan Phượng bội thần bí kia, Mộ Dung sơn trang cũng thật là thần bí đi, một Trang chủ chính nghĩa mười phần nhưng võ nghệ không cao là ở bên ngoài, một Thiếu trang chủ võ nghệ siêu quần, lại không hiện thân, tại sao cứ thấy bên trong Mộ Dung sơn trang có bí mật gí đó không muốn lộ ra cho người ta biết. Sát, ngươi nói có đúng hay không?”

Trầm mặc ít nói như Sát nhưng ngay sau đó phụ họa đáp:

“Ừm.”

Bộ dáng có lệ phảng phất đang nói.

‘Người khác có bí mật hay không mới không liên quan chuyện của hắn đâu’.

Thanh Ca liền không thích thấy bộ dáng Sát của nàng đối với cái gì cũng thờ ơ, bộ dáng kia sẽ làm cho Thanh Ca có một loại cảm giác muốn đùa giỡn đùa hắn, Thanh Ca tà tà nhìn Sát nói:

“Bất quá nói đi thì nói lại, thật đúng là không có nhìn ra, thì ra là Sát còn rất bát quái nha?”

Sát mặc dù không biết theo lời Thanh Ca bát quái là có ý gì, bất quá hắn cũng biết lúc này Thanh Ca lại đang đùa với hắn, bất quá hắn biết thì biết, nhưng hắn chính là không thể nhìn bộ dáng Thanh Ca tà tà kia, vừa thấy lại bắt đầu chân tay luống cuống, lời nói không có mạch lạc nói:

“Không có, không, không có, ta không phải.”

Thanh Ca vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói:

“Ngươi không phải là cái gì? Ngươi cũng đem tình huống Mộ Dung sơn trang nghe được rõ ràng như thế, còn nói ngươi không bát quái.”

Sát nghe vậy mới biết bát quái theo lời Thanh Ca chỉ là cái gì, lập tức giải thích:

“Không phải là ta cố tình hỏi thăm, thật ra thì La Sát Môn chúng ta mặc dù là tổ chức sát thủ, nhưng các loại tin tức tình báo cũng rất phong phú, vì vậy ta mới có thể biết nhiều như vậy.”

Thanh Ca nghe thấy có chút hăng hái, tò mò hỏi:

“Nếu tin tức La Sát Môn chúng ta rất phong phú, vậy ngươi có biết bên trong Mộ Dung sơn trang đến tột cùng có cái dạng bí mật gì không thể cho ai biết hay không?”

Sát lắc đầu nói:

“Không biết.”

Thanh Ca bất mãn nói:

“Ngươi không phải nói tin tức La Sát Môn phong phú sao? Vậy làm sao lại không biết?”

Sát thấy vẻ mặt Thanh Ca bất mãn, có chút nóng nảy, vội vàng giải thích:

“Không phải, mới vừa rồi ta nói cũng là chút ít tin tức căn bản, nhưng nếu nói tin tức bí mật Mộ Dung sơn trang kia thuộc về tầng sâu, không ai mua, chúng ta cũng sẽ không phí sức đi đến kiểm chứng, dù sao những chuyện kia không liên quan chúng ta. Bất quá, nếu như Tiểu thư muốn biết, ta bây giờ có thể lập tức để cho người ta đi tra rõ ràng.”

Bất quá Thanh Ca người Môn chủ tiện nghi này làm nhưng quá tiêu dao, chuyện gì cũng không cần làm, tất cả sự vụ trong môn cũng tùy Sát, Si, Mị, Ly bốn người toàn quyền xử lý.

Bây giờ nghe Sát nói như vậy, nàng cũng cảm thấy xấu hổ đôi chút, bất quá nàng cũng không phải là người tích cực như vậy, cảm xúc xấu hổ cũng bất quá là trong nháy mắt đó, nếu là lúc không có việc gì làm thì còn nhớ rõ chuyện nàng nên xấu hổ, bất quá bây giờ nàng lại đối với Mộ Dung sơn trang đặc biệt cảm thấy hứng thú, nàng đối với đề nghị của Sát khoát tay cự tuyệt nói:

“Không cần bọn họ tra xét, tự chúng ta tra đi, coi như thám hiểm như thế nào? Nói không chừng đến lúc đó còn sẽ có phát hiện ngoài ý muốn gì đó, hơn nữa chúng ta còn có thể đem Loan Phượng bội ‘mượn’ trở lại nhìn một cái.”

Sát không giải thích được hỏi:

“Không phải nói Loan Phượng bội đã mất sao? Chúng ta tại sao còn muốn đi Mộ Dung sơn trang ‘Mượn’.”

Thanh Ca phất Sát một cái, phảng phất đang nói ‘Ngươi ngu nha’, sau đó nói:

“Nếu như Loan Phượng bội kia thật là trấn trang chi bảo của Mộ Dung sơn trang, như vậy nào có dễ dàng liền đánh mất như vậy.”

“Nếu không có mất, vậy Mộ Dung sơn trang tại sao muốn thả ra tin tức giả như vậy chứ?”

Sát vẫn nghĩ không ra hỏi.

“Tin tức có phải giả hay không, ta là không biết nữa, bất quá Loan Phượng bội kia hơn phân nửa tuyệt đối còn đang ở Mộ Dung sơn trang, nếu là bảo, làm sao có dễ dàng mất như vậy. Còn vì sao bọn họ muốn thả ra tin tức như thế, đây chẳng phải là lý do chúng ta đi thăm dò sao?”

Thanh Ca uống rượu trong tay, từ từ giúp Sát giải thích.

Sát tỏ vẻ hiểu ‘đã biết’ một tiếng.

Lúc này Thanh Ca giống như là đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hướng Sát hỏi:

“Nói, Mộ Dung sơn trang kia tại nơi nào a?”

Sát nghe vậy vẻ mặt lạnh lùng kia phảng phất có cử động rút trừu khóe miệng thật nhẹ.

Nghe Thanh Ca phân tích đạo lý rõ ràng như vậy, hắn còn tưởng rằng Thanh Ca biết Mộ Dung sơn trang tại nơi nào rồi. Bất quá nghĩ đến cũng đúng, ngay cả Mộ Dung sơn trang là cái loại người nào cũng không biết, ngươi nơi nào còn có thể hy vọng xa vời nàng biết vị trí Mộ Dung sơn trang chứ.

Bất quá Sát nghĩ thì nghĩ, hắn cũng không dám ngỗ nghịch với Thanh Ca một câu, hơn nữa còn rất là kiên nhẫn giải thích:

“Mộ Dung sơn trang đang ở tòa thượng sơn ngoài Lạc thành.”

Thanh Ca có loại quyết định nói:

“Gần như vậy? Vậy thì thật là tốt, chúng ta tối nay phải đi.”

Đối với Thanh Ca quyết định, Sát là tuyệt đối sẽ không phản đối, mà là yên lặng canh giữ ở bên người Thanh Ca, tùy thời tùy chỗ dùng ánh mắt ái mộ nhìn nàng.