Thanh Ca thấy sắc quỷ nam nhân đã ngưng hô hấp, sau đó xoay đầu lại nhìn phía sau ba người mà nói.
“Các ngươi là lựa chọn ta làm chủ tử, hay vẫn là lựa chọn chờ chết?”
Ba người có chút do dự lặng yên không nói, mặc dù Thanh Ca ở trong mắt bọn họ là một cường giả, cũng đủ tư cách làm chủ tử của bọn họ, nhưng dù sao bọn họ cũng không biết Thanh Ca đối nhân xử thế như thế nào, bọn họ cũng không muốn vừa mới thoát khỏi Môn chủ đáng ghét kia, lại gặp tới một chủ tử kiêu ngạo, ngông cuồng, nếu như là như vậy, lúc trước và bây giờ có gì khác nhau đâu, cho dù giải trừ Tỏa Hồn tán, nếu như sai lầm chọn nhầm chủ tử làm những việc trái lương tâm cũng vậy mà thôi.
Vì vậy ba người cùng chung chí hướng nhất trí mà nhìn về phía Sát, hy vọng có thể nhận được ý kiến của hắn, dù sao hắn cũng là một trong tứ sứ, hơn nữa nói vậy hắn đối với Thanh Ca hiểu rõ tuyệt đối so với bọn họ sâu hơn.
Thanh Ca hảo tâm từ trên người Sát nhảy xuống, giải phóng vòng ôm của Sát từ Phong Nguyệt lâu đến đây, nàng bình tĩnh mà tiêu sái đến trước mặt bọn họ, nhắc nhở:
“Không cần nhìn hắn, hắn đã là người của bổn cô nương.”
Sát ở trong nháy mắt Thanh Ca từ trên người hắn rời đi, trong lòng không hiểu có chút mất mát không thôi, nhưng bây giờ lại nghe thấy lời nói Thanh Ca tràn đầy mập mờ, không tự chủ liền đỏ mặt dữ dội, hơn nữa ánh mắt tam sứ đầy bí hiểm, lại càng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng trong lòng lại có một loại hưng phấn, cảm giác ngọt ngào.
Ba người thu hồi ánh mắt mập mờ đối với Sát, Si đối với Thanh Ca gọn gàng dứt khoát hỏi:
“Cô nương thật có thể giải Tỏa Hồn tán?”
Trong lòng hắn vẫn tồn tại hoài nghi, Môn chủ các đời La Sát môn chỉ có chế biến Tỏa Hồn tán, nhưng không có cách điều chế giải dược, chuyện này hắn là biết đến, nhưng ngay cả nhiều lần đảm nhiệm Môn chủ cũng không có hoàn toàn giải trừ Tỏa Hồn tán giải dược, nàng làm sao lại có? Không trách hắn có sinh ra hoài nghi.
“Tùy ngươi có tin hay không? Để xem ngươi là muốn chết vẫn là muốn sống.”
Thanh Ca tự nhận mình không là một người thiện tâm, trừ phi là nàng nhận là người nàng muốn cứu, hoặc là đối với nàng là người có giá trị lợi dụng, nếu không liền không cần thiết cứu giúp người không cần thiết, không có cái gì mà nàng không biết.
Hiện tại với tam sứ bà người vừa không phải người mình, đối với nàng cũng là không có người nào có giá trị lợi dụng, vì vậy nàng không có nghĩa vụ cứu bọn hắn, dĩ nhiên nàng cũng sẽ không để ý bọn họ cuối cùng lựa chọn nàng hay không, mặc dù bọn họ cuối cùng cũng lựa chọn rời đi La Sát môn từ từ chờ chết, nàng cũng không sao cả, mất đi ba cái cao thủ, nhiều nhất nàng sẽ chỉ ở trong lòng cảm thấy tiếc hận, nhưng cũng chỉ dừng ở đó, dù sao cao thủ mà thôi, nàng tuyệt đối có thể bồi dưỡng được những sát thủ lợi hại hơn bọn hắn nha.
Sát từ nhỏ cùng ba người bọn họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau luyện võ, sống cùng nhau, mặc dù bản thân hắn chính là thích trầm mặc ít nói chuyện, ít biểu đạt tình cảm, nhưng là người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình, dù sao cùng bọn họ sống chung lâu như vậy, cùng bọn họ sống bên nhau sẽ sinh ra cảm tình, hiện ở trong lòng hắn rất là hi vọng ba người bọn họ có thể nhận Thanh Ca làm chủ, như vậy bọn họ sau này còn có thể tiếp tục ở chung với nhau, cũng hi vọng độc trên người bọn họ có thể hoàn toàn giải, không muốn bọn họ lại bị Tỏa Hồn tán làm cho khổ sở.
Nhưng hắn cũng biết Thanh Ca mặc dù nhìn như ôn hòa vô hại, kì thực cũng rất tự chủ, sẽ không bởi vì bọn họ là huynh đệ của hắn mà vô duyên vô cớ thay bọn họ giải độc, muốn nàng giải độc liền chỉ có cam tâm tình nguyện thành thuộc hạ của nàng, nàng mới có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn giúp bọn họ giải độc, vì vậy ở ba người bọn họ nhìn về phía hắn một khắc hắn mới có thể ngốc ở bên cạnh giữ vững trầm mặc, một mặt là hắn vốn không biết nói năng, về mặt khác cũng là muốn để cho chính bọn họ quyết định, mà không phải do hắn ảnh hưởng mà làm ra quyết định, hắn tin tưởng bọn họ có thể làm ra quyết định tốt nhất.
Tam sứ suy nghĩ một trận, một bộ dạng quyết định, Si thay mặt mà đáp:
“Được, chúng ta nguyện ý đi theo cô nương, cũng phụng cô nương làm La Sát môn tân Môn chủ.”
Theo Thanh Ca quan sát không khó nhìn ra Si là trong tứ sứ là người có đầu óc nhất, người có tính cách trầm ổn nhất, mặc dù có thể võ lực của hắn không phải là mạnh nhất, nhưng là người dẫn đầu của tứ sứ.
“Các ngươi đã lựa chọn ta, vậy liền không nên dễ dàng phản bội, nếu không ta sẽ cho các ngươi biết sống không bằng chết đến tột cùng cảm giác gì?”
Thanh Ca mặt không chút thay đổi, lạnh lùng cảnh cáo nói.
Ba người mặc dù nhìn không ra Thanh Ca đến tột cùng có võ công hay không, nhưng là chỉ bằng lúc trước nàng thả ra cảm giác cường đại áp bách như vậy, cùng với thu phục Sát, lại ngay cả Mị thuật của Ly cũng không để vào mắt, liền biết nàng không đơn giản, có lẽ nàng cũng không biết võ công, nhưng tin tưởng đầu óc của nàng là tuyệt đối thông minh, tâm kế cũng tuyệt không phải một người bình thường.
Bất quá bây giờ nói mấy câu bình thường cũng là lời hung ác, ba người lại cảm giác được cảm giác áp bách mạnh mẽ mà tới, rất là khủng bố, tam sứ không hẹn mà cùng đồng thời quỳ một chân trên đất, hai tay ôm quyền, lên tiếng nói:
“Chúng ta thề thần phục Môn chủ.”
“Đứng lên đi.”
Thanh Ca thu hồi hơi thở kinh khủng kia, trong thời gian ngắn vừa biến thành khuôn nặt nhẹ nhàng Lãnh Nguyệt Nhi của Phong Nguyệt lâu.
Ba người lúc này mới đứng dậy, cái trán đã hiện ra chút mồ hôi lạnh.
Ly đột nhiên đi về phía bên giường sắc quỷ nam nhân, từ đầu giường ấn vào một cái nút nho nhỏ, một hốc tối xuất hiện ở trước mắt mọi người, Ly từ trong lấy ra một khối ngọc bài màu xanh biếc, hai tay cung kính đưa tới trước mặt Thanh Ca.
“Môn chủ, đây là ngọc bài của La Sát môn Môn chủ các đời, xin Môn chủ xin vui lòng nhận cho.”
Thanh Ca nhận lấy ngọc bài, phát hiện ngọc này ngọc chất trong suốt thông thấu, là một khối mỹ ngọc thượng đẳng khó gặp, ngọc thân có hình một đầu lâu, bên trong đầu lâu khắc có một chữ, lúc Thanh Ca nhìn ngọc bài rất có cảm giác, Thanh Ca nhìn cũng rất thích, nàng tung tung lệnh bài, cười nói:
“Không tệ, ta thích, vậy Bổn môn chủ không khách khí.”
Ly thấy Thanh Ca cười, lập tức khôi phục bản tính nói:
“Môn chủ thật là một đại mỹ nhân đây? Nụ cười này liền có thể đem nam nhân thiện hạ đều cho mê hôn, ha hả … “
Thanh Ca một tay nâng cằm Ly lên, đùa giỡn nói:
“Ly cũng là một mỹ nhân, đem Bổn môn chủ cũng mê hoặc mất rồi đây?… “
Bên cạnh bọn họ nhìn hai người kia trêu chọc lẫn nhau, phát hiện Môn chủ mới của bọn họ trên thực tế cũng không như bọn họ tưởng tượng khó chung sống, trong lòng tức thời thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, ta bây giờ thay các ngươi giải độc, cùng tay đem vươn ra đến đây đi.”
Thanh Ca thu hồi tay nâng Ly cằm, đứng đắn mà ra lệnh.
Ba người theo lời đem tay duỗi đi ra ngoài, ba người còn tưởng rằng nàng muốn xem mạch đi.
Nhưng Thanh Ca một tay nắm lên Tiểu Yêu trên cổ tay hướng trên tay Mị vừa để xuống như vậy, Mị lập tức bị làm cho sợ đến lập tức đem tay rụt trở về, hắn nhưng không có quên sắc quỷ Môn chủ là chết như thế nào, mặc dù lúc ấy hắn cũng không có nhìn thấy đến tột cùng là vật gì làm bị thương hắn, nhưng cái bong màu đỏ này, cùng với sắc quỷ Môn chủ trên cổ kia rõ ràng là vết thương bị động vật này cắn qua a, đủ loại biểu hiện để cho hắn phải hoài nghi rất có thể chính là con rắn nhỏ xích hồng sắc Thanh Ca lấy ra tạo thành, hắn cũng không muốn cùng sắc quỷ Môn chủ kia giống nhau bị chết khó coi không nói còn không giải thích được.
Thanh Ca nhíu mày, giễu giễu nói.
“Làm sao? Không muốn cho Tiểu Yêu cắn a?”
Mị yếu ớt hỏi:
“Không cắn có thể giải độc sao?”
Thanh Ca khẽ cười nói:
“Có thể, dĩ nhiên có thể, hai người các ngươi còn có ai không muốn để cho Tiểu Yêu cắn, cứ việc nói đi ra ngoài, ta sẽ không miễn cưỡng, dĩ nhiên độc ta cũng sẽ giúp các ngươi giải, cho nên không cần phải lo lắng, cứ việc nói đi ra.”
Si cùng Ly thông minh lắc đầu, bọn họ tin tưởng Thanh Ca làm như vậy nhất định có đạo lý của nàng, hơn nữa thời điểm mới vừa rồi Thanh Ca câu hỏi như vậy làm cho người ta cảm giác tựa như có một vẻ mặt xem kịch vui, bọn họ cũng không dám mạo hiểm a.
“Các ngươi đã nguyện ý để cho Tiểu Yêu cắn, vậy các ngươi giải trước là được.”
Thanh Ca để cho Tiểu Yêu cắn bọn họ một ngụm, sau đó từ trong lòng ngực lấy ra một lọ thuốc, đổ ra hai viên hoàn cho bọn họ ăn vào.
Sau khi Si, Ly uống thuốc, lập tức vận khí hấp thu dược hiệu, rất nhanh liền phát hiện trong cơ thể độc đã hoàn toàn thanh trừ, hưng phấn nhìn Thanh Ca, chân thành nói cám ơn:
“Cám ơn Môn chủ.”
Mị thấy trên thân hai người kia Tỏa Hồn tán đã vậy còn quá dễ dàng liền hoàn toàn thanh trừ, trong lòng cũng bắt đầu mong đợi.
Thanh Ca buồn cười nhìn bộ dạng vẻ mặt chờ mong của Mị, đem thuốc trong tay đưa tới, không có hảo ý nói.
“Ăn đi.”
Mị khẩn cấp nuốt đi xuống, vốn tưởng rằng cũng sẽ giống như Si Ly giống nhau dễ dàng vừa nhanh chóng liền giải độc, khi hắn đang chuẩn bị vận khí lúc, lại phát hiện trong cơ thể hơi thở một trận hỗn loạn, căn bản không cách nào điều tức, hơn nữa cảm giác đau đớn dần dần bao vây cả người hắn, để cho hắn ngay cả khí tức đứng thẳng cũng dần dần tiêu hao, so sánh với mỗi lần Tỏa Hồn tán độc phát tác chỉ có hơn chớ không kém, cả người mồ hôi lạnh chảy ròng.
‘Tại sao phải như vậy?’
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thanh Ca, hy vọng nàng có thể giải thích nghi hoặc cho hắn, cũng hy vọng nàng hảo tâm giúp hắn một chút.
Si, Ly cũng giống như trước kinh ngạc nhìn Thanh Ca, hy vọng nàng có thể cho bọn hắn một lời giải thích, đồng thời cũng lo lắng nhìn Mị trên mặt đất đau đến thẳng lăn lộn.
Thanh Ca dường như việc không liên quan đến nàng, cũng không có ý giải thích cho bọn họ.
Lúc này, luôn luôn trầm mặc Sát bất đắc dĩ thay bọn họ giải thích đơn giản:
“Con rắn kia của Môn chủ mặc dù có kịch độc, nhưng cùng lúc có thể cùng Tỏa Hồn tán trong thân thể chúng ta lấy độc trị độc, sau đó dùng độc môn giải dược của Môn chủ là dễ dàng giải độc. Nếu như chỉ uống giải dược, dĩ nhiên cũng có thể giải độc, nhưng là phải đi đau đớn không thể tả được.”
Lúc này trong lòng Mị hối hận a, tại sao phải sợ rắn như vậy đây?
Mà Si, Ly thì may mắn lựa chọn tin tưởng Môn chủ, biết được Mị không có nguy hiểm tánh mạng, liền cũng không lo lắng nữa, có cũng chỉ có bộ dạng nhìn hả hê xem kịch vui.
“Được rồi, Si, Ly chỗ này của ta còn có một bình giải dược Tỏa Hồn tán, các ngươi cầm đi dùng một thùng nước hòa tan ra, sau đó phân cho tất cả môn đồ ăn vào, ta cũng không muốn thuộc hạ của ta là phế vật, mà ta cũng khinh thường dùng dược vật tới khống chế thuộc hạ, chờ mọi người đem độc cũng giải trừ, đem mọi người triệu tập lại, cũng nên để cho bọn họ gặp tân Môn chủ là ta.”
Thanh Ca chắp tay ra vẻ nghiêm trang ra lệnh, nàng tự nhận là là người rất sợ phiền toái, vì vậy chưa từng có nghĩ tới để cho Tiểu Yêu vì những môn đồ đó giải độc, có thể cung cấp giải dược cho bọn hắn, đã là đối với bọn họ ân từ rồi, dù sao những người đó còn không tính là người mình không phải sao.
“Dạ”
Si, Ly cùng lên trả lời, nhận lấy giải dược trong tay Thanh Ca, sau đó xoay người đi ra ngoài, trước khi đi vẫn không quên kɧıêυ ҡɧí©ɧ cùng có chút hả hê nhìn Mị cuộn lại trên mặt đất.
Qua một lúc lâu, Mị nằm trên mặt đất mới không còn đau đớn, nhưng là vẫn mất hết khí lực đến ngay cả một ngón tay cũng không thể nhúc nhích.
Thanh Ca đi tới tượng trưng dùng chân đá hắn mấy đá.
“Độc đã giải trừ cũng đừng ăn vạ trên mặt đất giả chết, mau đứng lên làm việc cho Bổn môn chủ, nếu không khấu trừ tiền công của ngươi nha.”
Mị dùng thanh âm ủy khuất nói:
“Môn chủ, dù nói thế nào ta cũng là thuộc hạ của người, làm sao người có thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn ta khó chịu mà không xuất thủ cứu giúp đâu.”
“Ha ha, làm sao có thể trách ta đâu, đây không phải là tự người lựa chọn sao?”
Thanh Ca cười khẽ một tiếng, dùng giống như trước ngữ điệu ủy khuất trả lời.
“Tuy vậy, người cũng có thể giải thích con rắn nhỏ có tác dụng gì a, nếu không ta nào biết đâu rằng rắn của người còn có công hiệu như vậy a.”
Mị không phục giải thích.
“Ta tại sao phải giải thích cho ngươi, ngươi nguyện ý diễn cho chúng ta nhìn, ta làm sao không biết xấu hổ cự tuyệt đây.”
Thanh Ca nhún vai.
Trên đầu Mị lập tức xuất hiện ba đường hắc tuyến, hắn bây giờ mới phát hiện vị tân Môn chủ này của bọn họ thật là có tính cách ác ma, hơn nữa còn thích chỉnh người.