“Thì ra công tử chính là Đại tướng quân uy vũ dũng mãnh trong truyền thuyết của Bắc Thần, Chiến thần a.”
Nàng biết sơ qua về triều đình hiện nay qua lời của Ngữ Tình, mặc dù nàng biết không nhiều lắm, nhưng một số quan lớn có tên có tuổi thì nàng cũng phải biết, trong đó rõ ràng bao gồm vị trước mặt danh tiến lẫy lừng chiến thần Đại tướng quân này a.
Ngữ khí cố tình kinh ngạc của Thanh Ca bất kỳ ai nghe được cũng sẽ nhận ra, càng giống như là trần thuật một chuyện thực mà thôi. Cũng không có biểu cảm nên có của một nữ tử bình thường đối mặt với một Chiến Thần là sùng bái cùng quý mến.
Trạm Nguyệt Hàn nhíu mày, trầm mặc bưng lên chén rượu được Thanh Ca rót đầy, nâng tay lên liền uống một hơi cạn sạch, sau đó đột nhiên lộ ra vẻ mặt vừa hưởng thụ vừa nghi ngờ.
Nguyệt Nhi nàng mặt dù là hoa khôi Phong Nguyệt lâu nhưng cũng không thể có cơ hội hưởng thụ rượu ngon như vậy, phải biết rằng rượu tốt như vậy chỉ sợ không phải dễ dàng có thể mua được, dĩ nhiên không phải là vấn đề về giá tiền mà đúng hơn là rượu ngon như vậy vốn là sản lượng không nhiều lắm, người bình thường làm sao có thể dễ dàng mua được. Nhưng nàng một nữ tử thanh lâu nhưng lại mua được, hơn nữa nhìn thấy nàng dùng thứ này đãi khách, nghĩ đến liền cảm thấy rượu tốt như vậy chắc nàng cũng sẽ không chỉ có một bình đi, chuyện này làm sao khiến hắn không nghi ngờ.
Thanh Ca thấy vẻ mặt Trạm Nguyệt Hàn hưởng thụ, bình phẩm rượu ngon trong tay, hướng Trạm Nguyệt Hàn lắc lắc chén rượu, có chút khoe khoang nói:
“Như thế nào? Không tệ đúng không, đây là nữ nhi hồng đã ủ được năm mươi năm.”
Rượu có thể nói rằng là bạn bên người của nàng kiếp trước, nhưng kể từ khi tới nơi xa lạ này đã mời lăm năm nàng chưa hưởng thụ qua, huống chi từng nghe nói thời cổ đại thật là có rượu tốt, đậm đà, cùng thuần hương, điều này làm sao nàng bỏ qua cho được.
Vì vậy sau khi nàng tiếp quản Phong Nguyệt lâu, trừ việc phát triển Phong Nguyệt lâu ở bên ngoài, liền là phân phó Ngữ Tình vì nàng thu thập các loại rượu ngon hiếm thấy, nếu như lúc Ngữ Tình biết rượu ở chỗ nàng mà không đi được thì nàng tự thân xuất mã, trải qua một phen uy bức và lợi dụng, dụ dỗ của nàng, dĩ nhiên rượu ngon tức thì rời vào tay nàng rồi.
“Phong Nguyệt lâu đều dùng loại rượu ngon này chiêu đãi khách sao?”
Nếu như quả thật như thế, vậy không thể không nói lão bản Phong Nguyệt lâu ra tay cũng quá hào phóng đi. Vừa nói Trạm Nguyệt Hàn vừa rót một chén rượu cho mình.
“Nam nhân đến thanh lâu đâu phải đến để thưởng thức rượu đâu, đem loại rượu ngon khó kiếm như vậy để cho những người không biết thưởng thức thật lãng phí nha, huống chi lão bản cũng không nỡ vung tiền như vậy đâu. Rượu này cũng không dễ chiếm được, đương nhiên chỉ có ở chỗ ta mới có, Tướng quân có thể uống được cũng là nhờ vận khí của người đi.
Huống chi một trăm vạn lượng bạc mua một đêm của Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi như thế nào lại không lấy rượu ngon ra chiêu đãi Tướng quân đây. Chẳng qua là Nguyệt Nhi thấy tò mò nha, trên phố không phải có tin đồn Bắc Thần Chiến quốc Đại tướng quân cũng không đi dạo thanh lâu sao, hơn nữa chưa từng nghe qua Tướng quân động tâm vì một nữ nhân nào, cùng lắm chỉ là nhiều nữ tử cảm mến Tướng quân thôi sao, vậy vì sao Tướng quân lại vì Nguyệt Nhi một người nữ tử thanh lâu nho nhỏ mà vung tiền như rác nha?”
Dù nói bây giờ Phong Nguyệt lâu là sản nghiệp của nàng, nhưng dung loại rượu thượng hạn như vậy chiêu đãi những nam nhân kia, chẳng phải tổn thất nhiều lắm sao, nàng cũng không phải phóng khoáng như vậy a, nàng cũng không phải người ngu, chẳng qua là nhìn nam nhân lãnh khốc trước mắt thế nhưng vì một đêm của nàng có thể ra giá trăm vạn lượng, đó cũng không phải là một số lượng nhỏ, con số này tin tưởng Phong Nguyệt lâu chư từng kiếm được nhiều như vậy.
Đột nhiên như vậy làm cho Thanh Ca nàng không có dự đoán được nha, mặc dù nàng đối với chính mình có lòng tin tuyệt đối đi chăng nữa, cũng đoán được rằng nàng diễn như vậy, bạc tự nhiên sẽ không ít, nhưng tối đa cũng không quá năm mươi vạn lượng bạc, phải biết rằng nam nhân cho dù háo sắc đi chăng nữa, nhưng lại có ai có thể vì một nữ tử thanh lâu mà tốn hao nhiều tiền như vậy đây.
Nếu như Trạm Nguyệt Hàn không phải là vì tiền nhiều không biết sử dụng thế nào, thì chính là Lãnh Thanh Ca nàng vô cùng có mị lực đi, làm cho nhân gia đây vừa thấy đã yêu, nhưng tổng kết thì là ý đầu tiên chính là Chiến quốc Đại tướng quân là một phần mười là kẻ bại gia chi tử rồi.
“Ta chỉ là tò mò lấy tài năng của cô nương tại sao lại nguyện ý sống ở thanh lâu tự hủy sự trong sạch của mình như vậy.”
Trạm Nguyệt Hàn nhìn Thanh Ca đối diện, trên mặt nàng lộ ra một tầng hồng, lông mi tựa như quạt nan che đi đôi mắt, vì phẩm rượu mà khẽ mở đôi môi đỏ mọng, lúc này chính là lộ một chút óng ánh ướŧ áŧ, khiến người ta nhịn không được mà muốn hôn lên một cái. Một đôi vai mượt mà đẹp, xương quai xanh lồi lõm, da thịt non mịn trơn bóng, hoàn toàn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến vận động nguyên thủy nhất của nam nhân.
Một nữ nhân như thế chính là báu vật mà mỗi nam nhân tha thiết mơ ước có được, nếu như không phải ở thanh lâu, lấy điều kiện của nàng tin tưởng có rất nhiều nam nhân muốn cưới nàng về nhà, cần gì phải ở lại thanh lâu nơi cá rồng lẫn lộn, nơi đê tiện trong mắt người thường.
Thanh Ca tự nhiên hiểu ý nghĩ của Trạm Nguyệt Hàn, xem ra trong mắt nam nhân thời đại này bất kể nữ tử xuất sắc như thế nào, cũng chỉ có thể sống phụ thuộc vào nam nhân mà thôi.
Thanh Ca không che dấu đáy mắt châm chọc của nàng.
“Nếu như ở nơi nào cũng lấy sắc đối đãi người, vậy vì sao không thể ở thanh lâu, chỉ bất quá là bất đồng chính ở chỗ lập gia đình, hầu hạ một nam nhân mà thôi. Mà ở Phong Nguyệt lâu hầu hạ chính là rất nhiều nam nhân đi, vì sao nam nhân có thể tam thê tứ thϊếp, nữ nhân vì sao nhất định phải hầu hạ chỉ một nam nhân. Cho nên a, ta cảm thấy sống ở thanh lâu rất tốt đi, chí ít có thể thưởng thức nhiều nam nhân khác nhau, không phải sao? So với gả cho một nam nhân mà cả ngày chờ đợi hắn đến, còn trông coi nhà cửa cho hắn, ta thấy cuộc sống của ta hiện tại như sống ở thiên đường nha?”
“Nàng………”
Trạm Nguyệt Hàn đã gặp nhiều nữ nhân nhưng nàng lại khác lạ nhất, nàng không nghĩ đến tam tòng tứ đức018, coi nam nhân là trên hết, chưa từng thấy nữ nhân nào dám có ý nghĩ kinh thế hãi tục019 như vậy, chỉ sợ chỉ có mình nàng có ý nghĩ như thế, quang minh chính đại như thế, công khai nói ra.
“Ta làm sao? Đồi phong bại tục? Không tuân thủ nữ tắc?”
Thanh Ca hỏi ngược lại.
Không đợi Trạm Nguyệt Hàn nói chuyện, Thanh Ca lại nói:
“Làm sao? Đại tướng quân là tới đây cùng Nguyệt Nhi đàm luận nhân sinh quan020, hay là tới thẩm vấn phạm nhân đây?”
Thanh Ca cũng không phải là một người trọng nam khinh nữ, kiếp trước nàng bởi vì thân phận của nàng, nên không thể cũng chưa từng nghĩ tới có một bạn trai cố định, vì vậy bình thường có sinh lý phải cần giải quyết, tình một đêm chính là lựa chọn tốt nhất, vì vậy nàng đối với việc giữa nam nữ quan hệ cũng không bảo thủ.
Trước mắt nam nhân này hẳn là không tệ đi, thân phận cao quý, hình tượng lãnh khốc, nam nhân như vậy hẳn đã từng qua lại nhiều nữ nhân, như vậy hẳn kỹ thuật trên giường tốt lắm, Lãnh Thanh Ca nàng ghét nhất những nam nhân ngày ngô, đúng hơn là xử nam, ngoại trừ thân thể còn trong sạch thì khi quan hệ ở trên giường tuyệt đối không thể có những hưởng thụ nên có.
“Dĩ nhiên không phải, không biết Nguyệt Nhi cô nương có thể cho tại hạ biết thủ khúc vừa rồi có tên là không, so với các ca khúc hiện có nhiều điểm khác lạ?”
Người ta không muốn nhiều lời, hắn cũng không phải là người thích tò mò, càng không phải thầy đồ thích dạy dỗ tư tưởng cho người khác, mặc dù kinh ngạc với ý nghĩ lạ lùng của Thanh Ca đi, nhưng hắn trừ khϊếp sợ tuyệt không có cười nhạo hoặc là xem thường suy nghĩ của Thanh Ca, ngược lại đối với cho nàng cảm nhận cùng người khác bất đồng, trong lòng đối với nàng cảm thấy nổi lên tình cảm khó nói.
“Túy Thanh Phong”
Thanh Ca đáp ngắn gọn, cũng không nhìn Trạm Nguyệt Hàn một lần, phảng phất nữ nhi hồng trong tay so với nam nhân trước mặt nàng còn hấp dẫn hơn nhiều.
“Thủ khúc đó rất đặc biệt, tài đánh đàn của Nguyệt Nhi cô nương cũng thật là lợi hại, không biết có nguyện ý vì tại hạ khảy một bản hay không đây?”
Hắn sở dĩ ra một trăm vạn lượng bạc, cũng không phải là nhìn trộm nét xinh đẹp của Thanh Ca, hắn chẳng qua là từ trong lòng không muốn Thanh Ca một nữ tử như vậy bị người khác hủy đi, vì vậy hắn cũng chưa từng có ý nghĩ muốn cùng Thanh Ca phát sinh chuyện gì, đây cũng là nguyên nhân tại sao trước mặt hắn bây giờ vóc người Thanh Ca nóng bỏng, dung mạo tuyệt sắc nhưng vẫn chưa hành động gì.
“Không muốn”
Thanh Ca nhìn Trạm Nguyệt Hàn, khẽ mở môi đỏ mọng, nhẹ nhàng nói.
“Cái gì?”
Trạm Nguyệt Hàn kinh ngạc hỏi, hắn cũng không thể dự liệu được Thanh Ca cự tuyệt như vậy, hắn tự nhận là hắn yêu cầu như thế cũng không quá phận mà.
Thanh Ca đứng dậy vòng qua cái bàn, ngồi ở trên người Trạm Nguyệt Hàn, thân thể uyển chuyển dán chặt lấy thân thể của hắn, hai tay vòng qua cổ của Trạm Nguyệt Hàn, môi đỏ mọng để sát vào bên tai của hắn, vươn ra cái lưỡi khẽ liếʍ vành tai của hắn, sau đó thổi mùi thơm nhẹ nhàng nói:
“Đại tướng quân của ta ơi, huynh bỏ ra một trăm vạn lượng bạc không phải chỉ là để nghe một chút tiểu khúc nha, huynh không cảm thấy chúng ta còn có thể làm một số chuyện thú vị khác sao.”
Trạm Nguyệt Hàn đối mặt sự hấp dẫn của Thanh Ca, dù sao hắn cũng không phải là Liễu Hạ Huệ021, vì vậy nếu mỹ nhân muốn mời hắn, hắn làm sao xấu hộ cự tuyệt, hắn lạnh lung trêu đùa nói:
“Vậy Nguyệt Nhi còn muốn chúng ta làm gì đây a?”
“Tỷ như vậy.”
Môi đỏ mọng ở trên đôi môi Trạm Nguyệt Hàn lấp đầy, tay nhỏ bé hoàn toàn trên người Trạn Nguyệt Hàn không ngừng đốt lửa.
Một đêm Thanh Ca chủ động như vậy, cùng với việc Trạm Nguyệt Hàn biết được hắn là nam nhân đầu tiên của Thanh Ca càng thêm hưng phấn tột cùng, dù sao đang ở thanh lâu, đều là một chỗ không tốt đẹp gì, vì vậy hắn cũng chưa từng mong đợi Thanh Ca còn một thân hoàn bích.
Trong phòng đang hiện ra xuân cảnh, nhưng quỷ dị nhất chính là trên nóc giường có một con rắn nhỏ có màu xích hồng, cúi đầu thưởng thức toàn bộ cảnh xuân trước mặt.