Người ở dưới đài thấy giai nhân đã mất đi tung ảnh, liền ồn ào hét lên:
“Mỹ nhân làm sao cứ như vậy đi, đi ra ngoài hát nữa cho chúng ta nghe a.”
“Không tệ, thật là mỹ nhân khó gặp a, đi ra ngoài cùng đại gia ta uống một chén a.”
“Muốn bao nhiêu tiền, đại gia ta đem nàng bao hết.”
“Mỹ nhân làm sao có thể một mình ngươi tự mình hưởng, gọi nàng đi ra ngoài mọi người cùng nhau vui sướиɠ vui sướиɠ nha.”
“Vừa nghĩ tới đem cực phẩm như vậy mà áp ở dưới thân nha, toàn thân Lão Tử bây giờ bắt đầu hưng phấn, hắc hắc, cảm giác kia khẳng định rất thoải mái đi.”
Thô tục mà ảo tưởng …
“…”
Thanh Ca biến mất, các loại thanh âm nói tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ liên tiếp nói lên đài.
Thanh Ca xuất hiện liền đưa đến sự chú ý cho Trạm Nguyệt Hàn, bất kể là bởi vì nàng khảy ra tiếng đàn tuyệt đẹp như thế, hay là nàng thủ khúc không giống như những người khác, hoặc là dung mạo thần bí sau lưng màn sa cũng làm cho trong lòng Trạm Nguyệt Hàn sinh ra chút tìm tòi nghiên cứu. Đoạn cuối cùng trong nháy mắt một trận gió vén lên màn sa, nhìn thấy dung nhan của nàng không chút nào tỳ vết, trong ánh mắt cũng không thể không lộ ra vẻ kinh diễm.
Bắc Thần Tầm cũng giống như vậy nhìn phương hướng Thanh Ca biến mất, liền phục hồi tinh thần lại vỗ vỗ vai hảo hữu.
“Như thế nào? Có thấy hay không? Sợ rằng cả Bắc Thần cũng không thể nào tìm ra được một nữ nhân đẹp đến thế.”
( Ụt : tớ là tớ có ấn tượng hơi bị tốt với lão BTT này, có lẽ do cái tên đi ~ lão mà yêu Ca tỷ thì có một mối tình lσạи ɭυâи đẹp nha, thật xin lỗi mọi người khi tớ có sở thích biếи ŧɦái T_T )
Trạm Nguyệt Hàn không có lên tiếng, bởi vì nàng đúng là một nữ nhân xinh đẹp, cho dù hậu viện của hắn là những nữ nhân đã tuyển chọn vượt qua nhiều người cũng không đẹp bằng một phần vạn của nàng, huống chi còn có tiếng đàn tuyệt diệu khó gặp cùng thủ khúc mới lạ.
Nếu như chỉ bằng vào như thế hắn cũng sẽ không đối với nàng cảm thấy hứng thú đâu, phải biết rằng dù cho nàng có cầm kỹ điêu luyện thì như thế nào, nữ nhân đánh đàn dù cầm kỹ cao đến đâu thì cũng nữ nhân bình thường có gì khác biệt đâu. Hắn cảm thấy hứng thú chính là, trong nháy mắt màn sa được bốc lên, hắn ngoại trừ nhìn thấy dung mạo tuyệt mỹ của nàng, còn nhìn thấy nàng hờ hững, nàng xem thường, nàng cười nhạo, vẻ mặt nàng bình thường xem cuộc vui giống như nàng là người nắm mọi thứ trong lòng bàn tay.
Một người đặc biệt như thế mới có thể khiến hắn sinh ra nồng đậm hứng thú với nàng.
Trên võ đài màn sa sau khi Thanh Ca biến mất cũng liền tự động từ hai bên thu vào, lúc đó Ngữ Tình tức thời lên đài đối với thanh âm hỗn loạn ngăn cản nói:
“Các vị công tử đại gia, Nguyệt Nhi cô nương của chúng ta biểu diễn nhưng là có quy định, Nguyệt Nhi cô nương biểu diễn một tháng chỉ lên đài một lần, cũng chính là ngày rằm mỗi tháng, mà mỗi lần cũng chỉ có biểu diễn một thủ khúc, tân lão bản của chúng ta còn quy định vào ngày Nguyệt Nhi cô nương biểu diễn, các công tử đại gia chỉ cần muốn nhìn Nguyệt Nhi cô nương biểu diễn, tiến vào Phong Nguyệt lâu của chúng ta cũng phải nộp trước mười lượng bạc a.”
Những Đại lão gia kia lại bắt đầu ồn ào:
“Không phải là nữ tử phong trần ở thanh lâu sao, quy củ còn nhiều như vậy.”
“Đúng vậy, vào kỹ viện còn quy củ muốn nộp bạc trước, Lão Tử lần đầu tiên nghe nói nha.”
“Mười lượng nhiều như vậy, Phong Nguyệt lâu các ngươi còn không bằng đi đánh cướp đi?”
“Có tin ta đem Phong Nguyệt lâu của các người ra đập phá hay không.”
Ngữ Tình bận bịu cười nói:
“Nhìn các vị gia kìa, Phong Nguyệt lâu này của chúng ta vốn là nơi làm ăn, sao có thể phiền người động thủ a, chẳng qua là Nguyệt Nhi cô nương xinh đẹp tất cả mọi người hẳn đều biết, một người đẹp như vậy sợ rằng toàn bộ thiên hạ cũng khó tìm ra có người sánh ngang nàng, muốn gặp đến người đẹp như vậy thêm một hai quy củ tự nhiên cũng hẳn là nên có. Nếu như các vị đại gia công tử với nho nhỏ quy củ ấy cũng không thể tiếp thu, chuyện này không phải là để cho mỹ nhân nàng cảm thấy mọi người không phóng khoáng sao?
Phải biết rằng các vị đại gia đến Phong Nguyệt lâu ai mà không gia tài ngàn vàng, sao có thể để ý tới chút tiền lẻ này đúng không?
Hơn nữa, Nguyệt Nhi cô nương cũng không có bán mình cho tân lão bản của Phong Nguyệt lâu chúng ta, nói cách khác thì nàng cũng không hẳn là cô nương của Phong Nguyệt lâu chúng ta nha, nàng cũng chỉ là ở nơi này của chúng ta treo bài tử mà thôi. Nếu như các vị đem lâu đập phá, nàng có thể đi thanh lâu khác, vì thế nên dù các vị có làm gì cũng không ảnh hưởng tới nàng đâu.
Mà nếu như các vị đại gia có thể để cho Nguyệt Nhi cô nương của chúng ta nhìn thấy thành ý của các vị, nói không chừng Nguyệt Nhi cô nương còn đồng ý cùng các vị về nhà đó, lúc đó mọi người còn không phải muốn gặp lúc nào liền gặp hay sao?”
Dưới đài lại có người không nhịn được quát:
“Ít nói nhảm, ngươi nói thẳng nàng muốn một đêm bao nhiêu bạc?”
Ngữ Tình lại cười tủm tỉm nói:
“Về chuyện này Nguyệt Nhi cô nương cũng có quy định, như có nghĩ một mình cùng nàng gặp mặt vậy thì phải xem các vị ai có thành ý hơn, người nào cho Nguyệt Nhi cô nương số bạc khiến nàng hài lòng dĩ nhiên là ở cùng người một đêm nha, bất quá giá khởi điểm nhưng là mười vạn lượng bạc.”
Lúc nói câu cuối cùng Ngữ Tình cố ý thả chậm tốc độ, cẩn thận từng li từng tí nhìn vẻ mặt mọi người đã biến sắc.
Ngữ Tình lại cướp lời mở một lối thoát mà nói:
“Người nhìn dung mạo Nguyệt Nhi cô nương chúng ta đây tuyệt đối là không giả, mặc dù bạc là mắc một chút, nhưng các vị đại gia thử nghĩ xem, có thể cùng Nguyệt Nhi cô nương một đêm này, muốn nàng như thế nào còn phải xem thủ đoạn của các vị công tử đại gia ra sao, Nguyệt Nhi cô nương này nhưng là một mỹ nhân hiếm thấy a, ngay cả trên Đại Lục chỉ sợ cũng tìm không ra ai đẹp như vậy, bạc này là thật đáng giá nha.”
Mọi người nghe nói chỉ cần đủ bạc, nghĩ muốn đem mỹ nhân làm như thế nào đều được,có một vài người đã hiện ra khuôn mặt bỉ ổi, phảng phất đã đem Nguyệt Nhi đặt ở dưới thân, tùy ý bọn họ đùa bỡn.
Dưới đài những vị là con quan lớn hoặc con thương nhân bắt đầu tranh nhau ra giá, chỉ sợ hô muộn mỹ nhân hiếm thấy như vậy liền hai tay dâng cho người khác.
“Ta ra mười vạn lượng.”
“Hai mươi vạn.”
“Lão Tử ra ba mươi vạn.”
“… “
“Ta ra giá 50 vạn lượng”
Một nam tử trung niên chừng năm mươi tuổi ra giá.
“Ngươi cũng đã tuổi này, còn theo chúng ta tranh giành, ngươi được không?”
Một người trẻ tuổi đánh giá vị trung niên, khinh thường nói.
“Ngươi quản ta có được hay không, chỉ cần ta ra đủ bạc Nguyệt Nhi cô nương này còn không phải được hầu hạ ta.”
Lão đầu trả lời.
Ngữ Tình nhìn cuối cùng không có ai nguyện ý ra giá nữa, dù sao năm mươi lượng đã coi như là giá trên trời, nếu là trước đây Phong Nguyệt lâu sợ rằng mấy năm cũng kiếm tiền không được nhiều bạc như vậy, tức thời hỏi:
“Có ai ra giá ca hơn năm mươi vạn lượng hay không, nếu như không có, vậy tối nay Nguyệt Nhi cô nương chúng ta chính là của vị đại gia này.”
Trong lòng nàng ấy tuyệt không vì Thanh Ca sẽ phải đối mặt một lão đầu như vậy mà lo lắng, chẳng qua là tò mò Thanh Ca không biết sẽ đối phó lão đầu này như thế nào đây, nàng ấy hy vọng không cần quá mức mới được, tránh cho ngày hôm sau một người lớn như vậy liền không có, vậy thì không tốt lắm.
“Một trăm vạn lượng.”
Bắc Thần Tầm thương tiếc giai nhân sắp sửa bị một lão trung niên vùi dập, đang chuẩn bị ra giá, không nghĩ tới lại bị người khác nhanh chân đến trước, mà người này chính là Trạm Nguyệt Hàn xem nữ nhân như món đồ chơi.
( Ụt: Hàn ca à, ca không thể để ngày hôm sau được sao, ta muốn xem cảnh lσạи ɭυâи nha >.< )
“Hàn, làm sao? Huynh cũng coi trọng nàng, huynh không phải là xem thường nhất nữ nhân sao? Thế nhưng vì Nguyệt Nhi cô nương này tốn một trăm vạn lượng bạc, huynh thật sự là Trạm Nguyệt Hàn mà ta biết sao?”
Bắc Thần Tầm tò mò nhìn hảo hữu, giống như là đang nghiên cứu một vật hiếm có vậy.
Trạm Nguyệt Hàn có chút chột dạ tránh xa ánh mắt Bắc Thần Tầm nghiên cứu, làm bộ uống rượu trong tay để che dấu sự không được tự nhiên trong ánh mắt.
“Aizz, mặc dù ta cũng coi trọng Nguyệt Nhi cô nương, nhưng nếu hảo huynh đệ huynh lần đầu coi trọng một nữ nhân như vậy, ta làm sao nhẫn tâm đoạt nàng ta đây?”
Bắc Thần Tầm rất bất đắc dĩ nhìn trứ Trạm Nguyệt Hàn, làm ra một bộ vì huynh đệ mà giúp không tiếc cả mạng sống.
Trạm Nguyệt Hàn hoàn toàn không nhìn Bắc Thần Tầm luyên thuyên, đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn Ngữ Tình ở lầu dưới.
Lầu dưới tất cả mọi người kinh hãi nhìn về phía phòng Trạm Nguyệt Hàn trên lâu hai, cũng không nghĩ tới thậm chí có người nguyện ý ra một trăm vạn lượng bạc để mua một một đêm của nữ tử thanh lâu, lần này chỉ sợ là lần đầu tiên trong lịch sử có nữ tử thanh lâu có giá cao như vậy đi, tin tưởng tương lai cũng không thể có người vượt qua được con số này, phải biết rằng với số bạc này cũng đủ để cho một nữ tử thanh lâu chuộc thân, nhưng mà người này chỉ dùng số bạc này mua một đêm của nữ tử thanh lâu mà thôi.
Bởi vậy, tên Nguyệt Nhi của Phong Nguyệt lâu nhanh chóng tan truyền, nghiêng nước nghiêng thành trở thành phong thái của nàng, nàng ca nghê tài hoa, còn có quy định kỳ quái cùng giá bạc vừa mới lên đài của nàng… đều thành câu truyện trong trà dư tửu hậu.
Lúc này tên của một nữ tử thanh lâu – Thanh Ca đã tỏa sán trên bầu trời đại lục này.
Ngữ Tình cũng giống như mọi người khϊếp sợ, ngây ngốc tại chỗ, nhưng cũng kịp thời tỉnh lại nói:
“Vị đại gia này ra giá một trăm vạn hai, có ai ra giá cao hơn một trăm vạn hay không, vậy tối nay Nguyệt Nhi cô nương chính là của vị đại gia này nha.”
Ngữ Tình thấy không có người lên tiếng nữa, tiếp tục nói:
“Nếu không có ai ra giá, vậy Nguyệt Nhi cô nương sẽ ở chỗ vị đại gia này, bây giờ Nguyệt Nhi cô nương cũng đã có chủ, kính xin các vị đại gia tiếp tục thưởng thức các cô nương biểu diễn, mong rằng các vị gia vui vẻ.”
Ngữ Tình nói xong, liền hướng phòng của Trạm Nguyệt Hàn ở đi tới.
Bắc Thần Tầm nhíu mày, mập mờ nói:
“Hưởng thụ thật tốt nha, bất quá nhớ ôn nhu đối với mỹ nhân một chút, ha ha ha …… “
“Cút.”
Trạm Nguyệt Hàn trợn mắt nhìn hảo hữu một cái, dưới sự hướng dẫn của Ngữ Tình hướng đến hậu viện đi tới.
Ngữ Tình dẫn Trạm Nguyệt Hàn đến tiểu lâu của Thanh Ca ở, ‘cốc cốc’ nàng ta gõ cửa phòng.
“Vào đi.”
Trong phòng Thanh Ca đã sớm thay trang phục màu trắng thuần khiết như tiên nhân xuất trần tuyệt mỹ vừa mới biểu diễn, bây giờ đổi lại là một bộ lụa mỏng màu đỏ quyến rũ nhiệt thành, một đôi vai mê người lộ ở bên ngoài, bên trong một chiếc yếm xinh đẹp đỏ rực, vóc dáng nóng bỏng mê người hiển lộ không nghi ngờ, đối với thời đại này mà nói, trang phục của nàng ngay cả nữ tử phong trần cũng không dám thường xuyên mặc chỉ có thể hình dung nàng rất là to gan nha.
Ngữ Tình đẩy cửa tiến vào, thì đang nhìn thấy Thanh Ca một mình ngồi ở bên cạnh bàn, trong tay còn bưng một chén rượu, hai mắt nhắm nghiền, một bộ dạng rất hưởng thụ.
“Cô nương, vị đại gia này bỏ ra một trăm vạn lượng bạc, là người ra giá cao nhất tối nay, cho nên Ngữ Tình đã mang người đến.”
“Biết rồi, muội đi xuống đi.”
Thật ra thì Thanh Ca sau khi xuống đài liền đến một nhã gian ở lầu hai, vì thế hết thảy mọi chuyện phát sinh thế nào Thanh Ca nhất thanh nhị sở017, cho nên tự nhiên cũng biết có người vì một đêm của nàng mà bỏ ra một trăm vạn lượng bạc.
Ngữ Tình nghe như vậy liền lui ra ngoài, còn tỉ mỉ thay bọn họ đem cửa đóng lại.
“Không phải công tử muốn đứng như vậy nói chuyện phiếm với Nguyệt Nhi chứ.”
Thanh Ca mở miệng nói.
Lúc này Thanh Ca mới quan sát Trạm Nguyệt Hàn vẫn đứng phía sau Ngữ Tình vữa rồi, mày kiếm hữu hình nồng đậm, sống mũi cao ngạo, ánh mặt lạnh lẽo cùng tàn khốc, khuôn mặt vô biểu tình, nàng cảm nhận vẻ mặt của hắn không giống như nàng nghĩ, làm cho nàng cảm giác hắn rất ngạo nghễ khí phách, người như vậy hẳn phải khinh thường đi đến kỹ viện nhỉ.
Trạm Nguyệt Hàn nghe vậy đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, lúc Thanh Ca đánh giá hắn, đồng thời hắn cũng đang quan sát Thanh Ca.
Nàng bây giờ to gan mặc toàn thân lửa đỏ cùng với khuôn mặt ửng đỏ vì uống rượu, không giống như trên võ đài làm cho người ta cảm giác nàng là một cô nương thuần khiết, mà giờ đây quyến rũ mê người. Nhưng có điều làm cho hắn giải thích không được, mới vừa rồi chính là nữ nhân có tên Ngữ Tình kia ở trước mặt nàng dường như một bộ dạng rất cung kính, làm cho hắn nghi ngờ là một nữ tử thanh lâu tại sao có thể có đãi ngộ lớn như vậy, nhưng hiển nhiên hắn cũng không tin lời lúc trước Ngữ Tình nói là một vở kịch.
“Không biết công tử xưng hô như thế nào?”
Thanh Ca thu hồi ánh mắt đánh giá, thay Trạm Nguyệt Hàn rót rượu.
“Trạm Nguyệt Hàn”
Trạm Nguyệt Hàn vẫn là một bộ dáng lạnh lùng, đơn giản đáp.