Cô rất rõ, một nam nhân đã quen với đồng tính luyến ái, một khi phát hiện bản thân có hứng thú với nữ nhân, đó sẽ là biến cố nghiêng trời lệch đất.
Tuy chỉ là một đêm hoan ái, Nhϊếp Chính Vương chưa chắc đã thích cô, nhưng chí ít cũng sẽ lưu luyến thân thể nàng.
Mà chỉ cần như vậy, cô đã có thể đạt được mục đích tiến vào Vương phủ.
Nghĩ đến đây, cô lại nhớ đến vị "tra phụ thân" kia.
Trước đó, cô vẫn luôn cho rằng một kẻ chẳng quan tâm đến nữ nhi ruột như ông ta nhất định là một kẻ ích kỷ, đê tiện, vô sỉ.
Nhưng hôm nay vừa gặp lại, cô phát hiện ông ta có lẽ đã đánh giặc đến mức choáng váng đầu óc rồi.
Không có tâm cơ, ai nói gì cũng tin, hơn nữa còn dễ dàng bị kích động.
Người như vậy… Rốt cuộc làm thế nào mà ngồi vững trên vị trí Tĩnh Quốc Đại Tướng quân?
Bất quá, cũng chính vì ông ta quá đơn giản, kế hoạch báo thù tiếp theo của cô mới có thể dễ dàng thực thi.
Về phần đôi huynh muội cùng kia, vì hàng năm sống ở biên cương, chưa từng làm gì tổn hại thực chất đến cô.
Chỉ cần bọn họ không chủ động gây chuyện, cô có thể suy xét tha cho họ một con đường sống.
Sau khi tắm rửa xong, Ngu Phi Vãn liền lên giường nghỉ ngơi.
Hôm qua bị nam nhân kia giày vò suốt một đêm, hôm nay lại quỳ ở từ đường, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Chỉ vừa đặt đầu xuống gối, cô đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cô không biết rằng…
Trong đêm khuya, gió nhẹ thổi qua, làm màn giường khẽ lay động.
Ngoài cửa sổ, một bóng dáng cao lớn lặng lẽ xuất hiện.
Nhϊếp Chính Vương trèo tường mà đến, chỉ để đứng bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn cô một lúc, sau đó xoay người rời đi.
Về phần tại sao hắn lại đến đây?
Có lẽ chính Nhϊếp Chính Vương cũng không rõ ràng.
Chỉ là…
Đêm nay hắn mất ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Ngu Phi Vãn bị Xuân Đào đánh thức.
"Tiểu thư, dậy đi thôi! Lão gia gọi người ra tiền sảnh đấy!"
Vừa mới trở về, vị phụ thân kia đã không để cô được yên một khắc.
Ngu Phi Vãn bị thúc giục đi rửa mặt, sau đó Xuân Hạnh mang đến một bộ y phục màu đỏ thẫm từ mấy năm trước. Trên váy đính đầy châu ngọc, lấp lánh đến mức khiến cô suýt lóa mắt.
"Hôm nay là ngày gì? Sao lại chọn bộ váy này?" Cô nhíu mày, khẽ đẩy tay Xuân Hạnh ra.
"Hôm nay là hỷ yến của phủ Quốc Công, nữ quyến trong nhà đều phải tham dự." Xuân Đào vừa nói vừa chải mái tóc đen dài của cô.
"Tham gia hỉ yến cũng đâu cần phải mặc bộ váy này? Nhìn chẳng khác nào muốn lấn át nữ chủ nhân!" Ngu Phi Vãn nhàn nhạt lên tiếng.
Xuân Hạnh thở dài: "Nô tỳ cũng biết bộ váy này có phần khoa trương, nhưng tiểu thư đã nửa năm không may thêm y phục mới, đây là bộ duy nhất phù hợp để tham gia hỷ yến."
Kế mẫu thật biết tính toán, suốt nửa năm không cho nguyên chủ may váy áo mới, cũng không sợ người ta nói mình khắt khe với đích nữ.
"Xuân Hạnh, lấy bộ áo dài hồng nhạt cho ta, bên trong phối với váy dài màu ánh trăng. Châu ngọc thì thôi, chỉ cần cài cây trâm ngọc kia, phối thêm viên trân châu nhỏ, đừng gắn quá gần trâm là được."
Xuân Hạnh bất đắc dĩ làm theo.
"Nhưng tiểu thư, bộ này có phải quá giản dị không? Đây là yến tiệc mà! Dù tiểu thư mặc gì cũng đẹp, nhưng thế này e là không phù hợp." Xuân Đào có chút lo lắng.
"Không đâu, thế này mới hợp. Kế mẫu chưởng quản gia sự, ta chỉ là một tiểu thư khuê các, ăn mặc mộc mạc một chút chỉ khiến người ta nghĩ rằng bà ấy đối xử khắt khe với ta. Như vậy, thanh danh của ta ở kinh thành chỉ có lợi chứ không có hại." Ngu Phi Vãn thản nhiên nghịch cây trâm ngọc trong tay, khẽ cười.
Xuân Đào lập tức hiểu ý, gật đầu.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Xuân Hạnh nhìn cô mà không khỏi kinh ngạc, há hốc miệng.