Ngay lúc này, một cơn đau nhói từ lòng bàn tay truyền đến khiến Trương Vũ tỉnh táo lại, thoát khỏi những suy nghĩ mông lung.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, liền thấy một ký hiệu trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay, đang dần dần chuyển sang màu đen với tốc độ rất chậm.
"Đây lại là thứ gì?"
Gió đêm thổi qua, ánh nến đỏ chập chờn, trong khi con búp bê cũ kỹ trên mặt đất vẫn trừng đôi mắt đen láy, nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn muốn nhớ lại rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng càng nghĩ, đầu hắn càng đau nhức, càng choáng váng.
Không khí xung quanh càng trở nên âm u quỷ dị. Hắn ôm lấy cái đầu vẫn còn đang choáng váng, chỉ cảm thấy trời đất xung quanh quay cuồng.
Khi hắn hồi phục lại, liền phát hiện mình đã mơ mơ màng màng rời khỏi sân thượng, từng bước trở về trước cửa nhà.
Liếc nhìn tờ giấy đòi tiền thuê nhà, hắn bước vào, trong căn phòng chỉ có một chiếc giường và một chiếc bàn.
"Đây là nhà của mình sao?"
Cảm nhận làn da ẩm ướt vì mồ hôi và không khí oi bức, Trương Vũ muốn bật điều hòa, nhưng lại nhớ ra trong căn nhà này không có điều hòa.
Hắn muốn đi tắm rửa, nhưng lại phát hiện nước đã bị cắt.
Trương Vũ cảm thấy bất lực, ngồi xuống giường.
"Đây là nơi quái quỷ gì thế này?"
"Thật sự có tiên nhân thì sao chứ? Cuộc sống ở đây còn không bằng thế giới không có tiên nhân."
Ánh mắt hắn lướt qua bức tường, phát hiện trên đó dán đầy các giấy khen từ lúc nhỏ đến lớn. Lớp 1, lớp 2, lớp 3... cho đến lớp 9, Trương Vũ trước đây năm nào cũng đứng đầu lớp.
Nhìn những giấy khen này, ký ức về những lần nhận thưởng cũng hiện về trong đầu Trương Vũ: "Trương Vũ trước đây là một học sinh chăm chỉ, từ nhỏ đã có thành tích xuất sắc."
"Hiện tại, mình đang học ở trường cấp ba Tung Dương, trường cấp ba trọng điểm trong thành phố."
"Mình là học bá."
Nhớ lại những kiến thức trong đầu, ánh mắt Trương Vũ dần sáng lên: "Thi đỗ đại học danh tiếng có thể Trúc Cơ, gia nhập đại tông môn có thể Kết Đan, còn có thể thăng tiến ở Côn Khư, rời khỏi khu ổ chuột này, hưởng thụ những phúc lợi từ kỹ thuật Tiên đạo, đến lúc đó sống thêm vài trăm năm cũng không vấn đề."
Nghĩ vậy, Trương Vũ cảm thấy dường như đến thế giới này cũng là một chuyện tốt.
Ngay khi hắn nghĩ như vậy, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
"Alo?"
"Xin chào Trương Vũ tiên sinh, khoản vay của anh trên nền tảng của chúng tôi đã quá hạn 3 ngày."
Sau khi cúp điện thoại, Trương Vũ mở hộp tin nhắn và thấy đầy những tin nhắn thúc giục, tất cả đều là nhắc nhở trả nợ từ các nền tảng cho vay.
Cùng lúc đó, những ký ức liên quan dần xuất hiện trong đầu.
"Tên này trước khi vào cấp ba đã bắt đầu vay tiền học thêm. Sau khi vào trường cấp ba Tung Dương, vì để theo kịp thành tích của mọi người, hắn lại nảy ra ý tưởng vay tiền khắp nơi để mua thuốc và học thêm, cưỡng ép kích phát tiềm lực. Kết quả là không những nợ nần càng nhiều, mà tiềm lực cũng bị vắt kiệt dần."
"Tên khốn này là một thiên tài tu tiên dựa vào nền tảng cho vay."
"Thậm chí mẹ hắn cũng không chịu nổi, cuối cùng bỏ đi."
Tính toán tổng cộng các khoản vay quá hạn, Trương Vũ lập tức toát mồ hôi lạnh.
Chỉ vì hắn phát hiện, tính cả lãi suất, hắn đã nợ tổng cộng hơn bảy mươi vạn từ các nền tảng cho vay.
Mà nhìn lại tài khoản của mình, tổng cộng chỉ còn lại hơn năm mươi đồng.
"Vậy mà nợ đến bảy mươi vạn... Mẹ kiếp!"
Trương Vũ đột nhiên đấm lên giường, tức giận nói: "Trong thế giới này, cho dù đối với những thiên tài tốt nghiệp trung học mà nói, đây cũng là một khoản nợ khổng lồ."
"Chẳng trách tên này lại ham mê cái nghi thức lộn xộn gì đó. Đây chính là một kẻ vay tiền không có hy vọng."
"Hắn đã sướиɠ đủ rồi, giờ ta đến trả nợ cho hắn?"
Cùng lúc đó, ánh đèn trong phòng đột nhiên tắt ngấm.
Trương Vũ sau khi ấn công tắc đèn nhiều lần, quan sát hàng xóm xung quanh và nhận ra một sự thật. Nhà hắn đã bị cắt điện.
"Cái nơi quái quỷ gì thế này."
"Nếu sáng sớm mai tỉnh lại liền trở về thì tốt biết mấy."
Trong đầu Trương Vũ, đủ loại suy nghĩ lung tung. Cuối cùng, hắn vẫn mơ màng ngủ thϊếp đi trên giường.
Trong khi đó ở lòng bàn tay của hắn, ký hiệu trong suốt giờ đây đã bị màu đen lấp đầy một phần mười.