“Đặt ở đây đúng không?”
“Đừng, đừng đặt ở đó, ở trên này.”
“… Lắm chuyện.”
“Cái này nữa, cái này phải nhích qua thêm 1cm… Đúng, perfect!”
“1cm? Really? Cậu thực sự nhìn ra được 1cm hả?”
“Đương nhiên! Nếu hai mắt chỉ dùng để nhìn cũng có thể thấy được mà? Cái này ở đây.”
“… Tôi điên rồi mới tới dọn nhà giúp cậu.”
Andy làu bàu làm “công cụ khuân vác” cho Đông Phong. Hôm nay cậu ta chuyển nhà. Rõ ràng đã biết cái tính ưa sạch sẽ khó chịu của cậu ta rồi nhưng nể mặt bạn bè lâu năm, anh vẫn tới phụ một tay. Nào ngờ cậu ta càng ngày càng khó ở. Đồ đạc phải để vuông vứt, đúng chuẩn không lệch một ly! Đúng là bệnh rởm của đám học y.
“Đừng phàn nàn nữa. Tôi biết ơn cậu được chưa.”
“Tôi thèm cái lòng biết ơn của cậu lắm!”
“Ha ha ha. Dù sao cũng cám ơn cậu Andy. Không có cậu hôm nay tôi mệt chết rồi!” Đông Phong ra hiệu cho cậu bạn nghỉ ngơi, còn anh vào bếp lấy bia.
“Đó là do cậu cứ nhất quyết không chịu tòng quân.” Andy phủi tay ngồi xuống sofa: “Tôi không hiểu, rốt cuộc cái gì khiến tinh thần lực 2S như cậu cứ đâm đầu đi làm bác sĩ? Ra chiến trường chém trùng tộc không sướиɠ hơn sao?”
“Cậu biết tôi, thể năng tôi chỉ có B+, làm sao đọ lại mấy tên bị thịt như cậu.” Đông Phong cười cười mang bia lên, “Với lại, ở đó có cậu đủ rồi, ngành y cần tôi hơn.”
Andy biết cậu ta chỉ là sợ quân đội không đủ sạch sẽ thôi. Anh hừ nhẹ, khui bia, “Đủ gì mà đủ. Tân binh năm nay tố chất quá kém. Tôi dẫn đội có hai ngày mà muốn lên cơn đau tim.” Mặt anh nhăn nhúm, “Năm sau kém hơn năm trước, ra chiến trường gặp trùng tộc đã sợ tè ra quần thì còn đánh đấm gì nữa. Mà tôi nói ấy, cái ngành của cậu cũng không nghiên cứu được gì ra hồn!”
Đông Phong không thèm để ý lời nói bộc trực của cậu ta, anh trầm ngâm: “Ban đầu tôi cũng nghĩ như cậu, ngành y ăn no rửng mỡ bao nhiêu năm vẫn không có bước đột phá nào quan trọng. Nhưng vào đó lăn lộn rồi tôi mới biết. Khó, rất khó.”
Anh tu một ngụm bia: “Cậu không biết độc của tụi trùng tộc biếи ŧɦái cỡ nào, vừa mới kiềm chế được một loại nó lại diễn sinh ra chất độc mới, tốc độ trùng hóa càng ngày càng nhanh, sau khi trùng hóa còn tự mang độc làm loạn khắp nơi. Nghe nói chiến trường ở tinh hệ YH153 đang rất căng thẳng chính vì tốc độ trùng hóa biếи ŧɦái này.”
“Chiến trường của tướng quân.” Andy nặng nề tiếp lời: “Ông ấy còn đang bị ô nhiễm chỉ số rất cao…”
“Yên tâm, đã kiềm chế được.” Đông Phong vỗ vai bạn, anh biết cậu bạn này là fanboy thực thụ của tướng quân Bạch Mạch, “Nghe nói lúc về bệnh viện quân y đã kỳ tích giảm xuống, sau đó còn tiếp tục giảm thêm khi trên chiến hạm. Hiện tại không biết thế nào, nhưng chắc chắn ổn định.”
Andy thở phào một hơi. Nhân mạch của Đông Phong rất rộng, tin này hẳn là chuẩn xác. Anh tu ừng ực hết lon bia, cảm thán: “Mặc kệ. Tới đâu hay tới đó. Tôi chỉ cần biết tôi sẽ ăn thua đủ với tụi nó đến chết là được.” Anh bóp vỏ lon nhôm, ném chuẩn xác vào thùng rác, “Mai lại xuất phát, hôm nay phải làm vài lon mới được.”
“Xe tư nhân?”
“Không, chạy bộ.” Andy nhe răng, “Cậu biết tôi vừa tậu một bộ linh kiện cơ giáp mới rồi, sạch tiền!”
“Cậu… haizz~ Rốt cục vào quân đội làm gì lại phải dốc hết tiền túi riêng cải trang cơ giáp?”
“Cậu không hiểu, Phong.” Andy thoải mái ngả lưng ra sofa, “Cơ giáp ah~ Là thứ đã có bao nhiêu vẫn còn muốn có nhiều hơn~”
Nhìn sắc mặt si mê của cậu ta, Đông Phong lắc đầu, anh đi vào bếp lục tìm mồi nhắm.
Trong lúc lật giở tủ lạnh, anh vô tình đυ.ng trúng một chiếc bình, nắp bình bật ra, mùi hương chỉ lấy một phần ngàn giây đã lập tức lan gần khắp phòng.
Andy trợn mắt, bật dậy mò vào bếp: “Mùi gì vậy?”
Đông Phong nhanh tay đóng nắp lại kín mít, khép cửa tủ lạnh, “Đâu, đâu có mùi gì?”
“Cậu còn giấu tôi, tôi ngửi thấy rõ ràng.” Andy ỷ vào thể năng A++, cường thế lôi Đông Phong ra, lục lọi tủ lạnh, “Thơm quá. Là mùi bạc hà. Aha, tìm được rồi!”