Khi mẹ Thừa về đến nhà, vừa nhìn thấy đầu gối bị trầy xước của Thừa Sơ, bà lập tức sốt sắng chạy đến, giọng nói đầy lo lắng:
“Sơ Sơ, chân con bị sao thế này?”
Thừa Sơ vội xua tay, mỉm cười trấn an mẹ:
“Không sao đâu mẹ, chỉ là trầy nhẹ thôi ạ.”
Mẹ Thừa vẫn chưa yên tâm, ngồi xuống quan sát kĩ vết thương của con gái, sau khi thấy không quá nghiêm trọng, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
“Lần sau con phải cẩn thận hơn, biết chưa?”
“Dạ con biết rồi ạ.”
Mẹ Thừa ngẫm nghĩ một chút, rồi bất chợt nói:
“Hôm nay có một bạn nam giúp con đúng không? Nếu có dịp, con mời bạn ấy qua nhà ăn cơm đi. Coi như cảm ơn vì đã giúp đỡ con.”
Nghe mẹ nói vậy, Thừa Sơ chớp mắt, sau đó gật đầu tán thành.
“Dạ, con sẽ mời anh ấy.”
Mẹ Thừa khẽ mỉm cười.
Bà vốn rất thương con gái mình, thấy Thừa Sơ bị thương mà có người sẵn lòng giúp đỡ, bà liền có thiện cảm với Đại An.
Hơn nữa, bà cũng mong rằng ngoài Tiểu Ái, con gái mình có thể kết thêm những người bạn tốt khác.
Thừa Sơ từ nhỏ đã sống trong vòng tay bảo bọc của ba mẹ, học giỏi nhưng lại ngây thơ và ít va chạm xã hội. Trong mắt mẹ Thừa, con gái bà giống như một búp măng non, cần có người dìu dắt và giúp đỡ trên đường đời.
Nếu Đại An là người đáng tin cậy, bà cũng muốn có thêm một người bạn như vậy bên cạnh Thừa Sơ.
Ba mẹ Thừa vốn có suy nghĩ thoáng, không để ý chuyện bạn bè là nam hay nữ. Chỉ cần đối phương thật lòng tốt với con gái họ, thế là đủ.
Chập tối, Thừa Sơ ngồi trước bàn học, tập trung vào bài vở.
Bỗng nhiên, điện thoại trên bàn rung nhẹ.
Cô cúi xuống nhìn.
Màn hình hiển thị một tin nhắn từ Đại An.
“Chân em còn đau không?”
Đọc được tin nhắn, tim Thừa Sơ bỗng đập mạnh một nhịp. Hai má cô hơi nóng lên.
Cô nhanh chóng gõ vài chữ, tay vô thức gõ nhanh hơn bình thường.
“Em đỡ rồi ạ, cảm ơn anh.”
Vừa nhấn gửi đi, tin nhắn từ Đại An đã phản hồi ngay lập tức.
“Ừm, vậy thì anh yên tâm rồi.”
Thừa Sơ nhìn dòng chữ trên màn hình, cảm giác ấm áp lan toả trong lòng.
Chợt, cô nhớ đến lời dặn của mẹ, liền nhắn tiếp:
“À, mẹ em muốn mời anh qua nhà ăn cơm. Chủ yếu là để cảm ơn anh đã giúp em hôm nay ạ.”
Bên kia im lặng một lúc.
Rồi một tin nhắn khác hiện lên.
“Bác gái làm vậy, anh ngại quá…”
Thừa Sơ bật cười nhẹ.
Cô liền giải thích thêm:
“Ngoài Tiểu Ái ra, đây là lần đầu tiên em có thêm một người bạn giúp đỡ. Nên mẹ em mới nhiệt tình như vậy ạ.”
Nhắn xong, cô bỗng cảm thấy có chút bồn chồn.
Không biết Đại An có cảm thấy gia đình cô quá nhiệt tình không?
Liệu anh ấy có thấy ngại hay cảm thấy cô đang thể hiện quá mức với một người chỉ mới gặp lần đầu?
Mải mê suy nghĩ, bỗng nhiên, chuông tin nhắn lại vang lên.
Cô lập tức mở điện thoại lên xem.
“Anh không bận gì hết. Nếu bác gái đã mời, làm sao anh từ chối được. Em hỏi bác xem khi nào anh có thể qua, rồi báo anh nhé.”
Thừa Sơ tròn mắt nhìn tin nhắn, rồi khẽ mỉm cười.
Cô nhanh chóng gõ một dòng phản hồi.
“Ok ạ! Em sẽ hỏi mẹ rồi báo anh sau nha.”
“Ừ, ngủ ngon nhé.”
“Vâng, anh ngủ ngon ạ.”
Sau khi nhắn xong, cô đặt điện thoại xuống bàn, tâm trạng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Cô mỉm cười, cúi xuống tiếp tục giải nốt bài toán còn dang dở.
Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng bạc dịu dàng chiếu xuống.
Một ngày mới sắp đến, mang theo những điều bất ngờ mà cô chưa hề hay biết…