Nam Phong trùm chăn kín đầu, cô chỉ cần nghĩ đến việc mình lấy hết dũng khí làm chuyện xấu hổ như vậy hôm qua thì cô lại cảm thấy ngượng chín mặt.
Nếu chỉ như thế thì thôi đi, chí ít cô còn nhận được "ngón tay vàng", coi như bõ công.
Nhưng mà...
Nhưng! Mà!
Cái thể chất tỏa hương kia là cái quái gì?
Tại sao vừa ngửi thấy, Mộ Ương liền phát điên lên?
Kéo cô lại làm từ trưa đến tận khi cô ngất đi vẫn chưa chịu dừng, đến mức thân thể cô như bị Mộ Ương lật qua lật lại đủ tư thế.
“Đừng nói chuyện với tôi, tôi sợ mình không kiềm chế nổi mà tháo rời cậu ra đấy.”
Nam Phong lúc này toàn thân đau nhức, tay nhấc không nổi, chỗ nào đó vừa tê vừa rát như bị lửa đốt.
Quỷ tha ma bắt cái ngón tay vàng này đi!
[Ký chủ… tôi cũng không ngờ… ngón tay vàng lại có hiệu quả thế này mà…]
Hệ thống 666 dè dặt quan sát chủ nhân của mình, nếu thân kim loại của nó có biểu cảm, lúc này chắc chắn sẽ là một gương mặt xin lỗi đầy miễn cưỡng:
[Tôi thề với cô! Cục trách nhiệm nhân gian của chúng tôi là một cơ quan đàng hoàng, là nhân viên công vụ chính quy!]
Nam Phong đảo mắt, không muốn đôi co.
Đàng hoàng hay không cô không biết, nhân viên công vụ gì đó cô cũng không quan tâm, hiện giờ cô chỉ muốn chui vào chăn ngủ tiếp, mặc kệ cái cơ thể như bị xe tải nghiền qua của mình.
Cái ngón tay vàng này chẳng lẽ có tác dụng kí©ɧ ŧìиɧ à?
Không thì sao Mộ Ương lại đột nhiên phát điên như vậy?
[Ký chủ, yên tâm! Tôi cam đoan với cô, thế giới tiếp theo nhất định không phải ngón tay vàng này nữa!]
Hệ thống 666 thề thốt: [Tôi lấy danh dự của mình ra bảo đảm!]
“Cậu vừa nói, thân thế của nguyên chủ xảy ra vấn đề gì?”
Nam Phong run rẩy chống người ngồi dậy, cố hết sức tựa vào đầu giường, điều chỉnh nhịp thở rồi hỏi tiếp: “Chuyện gì xảy ra?”
Trong cốt truyện gốc, cô không nhớ có tình tiết nào liên quan đến thân thế nguyên chủ cả.
Nam Phong chẳng phải chỉ là một người bình thường không cha không mẹ, sống như cái bóng thôi sao?
Chuyện của Mộ Ương còn chưa giải quyết xong, giờ lại lòi ra thêm tình tiết thân thế nữa là thế nào?
[Là thế này, hôm qua Giang Nam có biểu hiện rất lạ. Tôi đã kiểm tra hành tung của cô ấy, phát hiện bác trai cô ấy là Giang Thành, chủ tịch tập đoàn Giang Thị. Hai mươi năm trước, Giang Thành và vợ là Lạc Nhu bị mất tích đứa con gái năm tuổi. Qua nhiều khía cạnh phân tích, tôi nhận thấy nguyên chủ chính là đứa bé bị thất lạc đó.]
Nam Phong lạnh nhạt đáp: “Ồ.”
Nhiệm vụ của cô không phải giúp nguyên chủ nhận tổ quy tông, mà là thay đổi số phận bi thảm của nữ phụ Mộ Ương và giúp cô ấy tìm được tình yêu đích thực.
Cô không muốn tự chuốc thêm phiền phức vào mình.
[Ký chủ, cô nghĩ xem! Nếu cô nhận tổ quy tông, cô sẽ trở thành đại tiểu thư của tập đoàn Giang Thị! Vợ chồng Giang Thành không có con khác, cô chính là người thừa kế duy nhất đấy! Đến lúc đó, cô chỉ cần để ý một chút đến các nam thần chất lượng xung quanh, chẳng phải có thể giúp nữ phụ tìm được chân ái rồi sao!]
Nam Phong lập tức sáng mắt: “Tôi thấy cậu nói đúng! Vậy tôi chỉ cần thuận nước đẩy thuyền, thỉnh thoảng lượn qua lượn lại trước mặt Giang Nam thôi nhỉ? Cậu nói xem… nữ chính là con gái ông chủ công ty giải trí nào nhỉ?”
[Nữ chính Trương Tân Điệp là con gái ông chủ công ty Thăng Dương. Mộ Ương vốn là minh tinh của công ty đối thủ Diệu Thời, sau khi hết hợp đồng thì tự mở studio riêng. Nhưng Diệu Thời vẫn hợp tác không ít, đôi bên coi như dây dưa không dứt.]
Hệ thống 666 giải thích: [Tập đoàn Giang Thị có công ty con trải rộng khắp các ngành nghề, có thể xem là một gã khổng lồ ở Hoa Hạ.]
“Nói cách khác, tôi hoàn toàn có thể dựa vào thân phận này để giải quyết chuyện nữ chính và nam chính đúng không?”