Triệu Duẫn Thành nhíu mày, đúng là trong nhà họ Tần còn có một đứa trẻ, hắn từng vô tình gặp qua vài lần, nhưng nhà nào mà không có một đứa con thứ không đáng nhắc tới? Vì vậy, hắn chưa bao giờ để tâm.
Tào Kim Tú cũng liên tục phụ họa: "Đúng vậy, vị nhị công tử của Tần gia cũng là do ta đỡ đẻ. Đứa trẻ lúc đó nặng đến sáu cân tám lạng, trên bụng có một vết bớt hình đám mây đỏ to bằng bàn tay, đôi mắt và lông mày giống hệt lão Tần gia đã qua đời, là một đứa trẻ khỏe mạnh, vừa xinh đẹp lại cứng cáp.”
“Ngày ấy, nhà họ Tần nói với người ngoài là đứa trẻ đột ngột mắc bệnh nặng mà chết, ta còn thực sự cảm thấy tiếc nuối, không ngờ lại là do Tần Đại công tử hạ độc thủ mà ra."
"Ngươi nói bậy! Ngươi vu oan cho đại nhân nhà ta!"
Một tiếng hét giận dữ từ đám đông truyền ra, người này sắc mặt kích động, chính là quản gia nhà họ Tần, Tần Bá.
Nhưng lời biện minh của ông ta dường như rất nhỏ bé, nhanh chóng bị nuốt chửng trong tiếng mắng chửi của đám đông.
"Nghe lời này thì có phải là nhị thiếu nhà họ Tần cũng bị Tần Niệm Chi hại chết không?"
"Thật sự là kinh hoàng, đáng sợ như vậy."
"Quả thật là biết người biết mặt nhưng không biết lòng, không ngờ Tần Niệm Chi trẻ như vậy mà lòng dạ lại ác độc đến thế."
"....."
Đám đông dân chúng xôn xao bàn tán.
Ngũ đại nhân và Diệp đại nhân nhìn nhau một cái, cảm thấy rất khó xử.
Ngũ đại nhân vỗ mạnh vào cây gõ, "Yên lặng!"
Lão Quốc Công đột nhiên lên tiếng: "Gϊếŧ mẫu thân gϊếŧ đệ đệ, gϊếŧ một người cũng là gϊếŧ, gϊếŧ hai người cũng là gϊếŧ. Tần đại nhân quả là có khí phách, có thủ đoạn, không ngờ còn trẻ mà đã được thăng quan tiến chức, trở thành người được hoàng thượng yêu mến."
Tần Niệm Chi ngẩng đầu nhìn, lạnh lùng nói: "Năm thứ mười hai triều Khánh Hòa, tiên hoàng đã khen ta là trung thần, tính cách thuần thiện, vì vậy đã đặc cách đề bạt ta làm bạn học của Ngũ Hoàng tử, chính là hoàng thượng hiện tại.”
“Năm thứ hai mươi triều Khánh Hòa, trong kỳ thi ở Điện Kim Loan, còn khen ngợi ta đạo đức cao thượng, có phong thái quốc sĩ, lời vàng ngọc chỉ định ta làm thám hoa lang.”
“Lão Quốc Công có ý muốn nghi ngờ tiên hoàng mờ mắt, không phân biệt được người tài sao?"
"Ngươi nói bậy bạ, lão phu tuyệt không có ý đó! Đừng có ác ý vu khống."
Bách Lý Hàn sắc mặt lạnh lùng, rõ ràng muốn lôi kéo Tuyên Hòa Đế xuống nước, nhưng tiểu tử Tần gia này miệng lưỡi sắc bén, chỉ trong mấy câu đã gạt Tuyên Hòa Đế đế ra ngoài, còn dám lấy tiên hoàng làm lá chắn.
Tần Niệm Chi lạnh lùng cười nói: "Trên công đường, Quốc Công không coi trọng pháp luật, vượt qua quyền hạn, vậy thì để Thẩm Phán ở đâu? Hoàng Thượng ở đâu?"
"Lão thần một lúc lỡ lời, mong Hoàng Thượng thứ tội."
Tuyên Hòa Đế không chút khách khí quát: "Đã biết sai thì câm miệng lại, yên lặng nghe đi.”
Bách Lý Hàn sắc mặt xanh đỏ lẫn lộn, xấu hổ đến mức tột cùng, lúc này mới nhận ra, hôm nay Tuyên Hòa Đế cực kỳ bình tĩnh, không, không nên như thế này.
Nhưng không ai quan tâm đến suy nghĩ nhỏ bé của ông ta, mọi người đều khen ngợi Hoàng Thượng mặt sắt vô tư, công bằng chính trực.
Tần Niệm Chi chắp tay, nói lớn: "Lão nô trong phủ ta mỗi ngày đều bỏ thuốc độc chậm vào thức ăn của ta, có ý đồ hại chết ta, chiếm đoạt gia sản của ta. Việc này nên cùng xử lý."
Ngũ Tử Nghị: "Người bỏ thuốc độc là ai? Liên quan gì đến vụ án này?"
Tần Niệm Chi: "Người bỏ thuốc độc là Giang Vương thị, thê tử kết tóc của Giang Phong, Vương Quế Hoa."
Dân chúng lại một lần nữa xôn xao, không ngờ lại có nội tình như vậy.
Giang Phong ánh mắt lấp lánh, mấy ngày nay ông ta được người của lão Quốc Công bảo vệ, cắt đứt liên lạc với nữ nhân ngốc nghếch đó, không ngờ nữ nhân không hiểu biết ấy, ngay cả chuyện nhỏ nhặt này cũng làm không xong, lại bị bắt tại trận.
Ngũ đại nhân: "Dẫn tội nhân Vương Quế Hoa lên."
Giang Vương Thị, dung nhan khô héo, thân thể tiều tụy, từng bước xiêu vẹo bị người áp giải lên công đường.
Chu Tư tự tay đưa ra lời khai của Giang Vương Thị, cùng với bột cỏ Sơ Cát chưa dùng hết.
Giang Vương Thị hoảng sợ nhìn về phía Giang Phong đang quỳ, sắc mặt kích động nói: "Đương gia, cứu ta, ta đều là vì..."
Giang Phong ánh mắt lạnh lẽo, quát lớn: "Im miệng!"
Rồi ngay lập tức gào khóc: "Đại nhân, tiện nội từ khi biết Tần phu nhân không phải chết vì khó sinh mà là bị mưu hại nên mới ngày đêm muốn báo thù cho Tần phu nhân.”
(Tiện nội: vợ)
“Thảo dân không còn cách nào khác mới đánh trống báo cáo muốn minh oan cho Tần phu nhân. Nhưng không ngờ, tiện nội lại phạm phải lỗi lớn như vậy.”
“Thôi đi, phu thê thảo dân chịu ơn sâu nặng của Tần phu nhân, cho dù phải hy sinh tính mạng cũng là đáng.”
“Chỉ là đáng thương cho phu nhân nhà ta, lại bị chính con trai mình hãm hại, chết không rõ ràng. Mà Tần nhị công tử, đáng lẽ phải là một phú quý công tử sống trong nhung lụa, giờ lại rơi vào cảnh khốn cùng, sống chết không rõ.”
“Thảo dân chỉ mong kẻ thủ ác bị trừng trị, Tần công tử có thể trở về nhận tổ quy tông, phu thê thảo dân có chết cũng không oán."
Chỉ vài câu mà đã vẽ nên hình tượng một người trung thành, trọng tình nghĩa, sẵn sàng hy sinh thân mình vì nghĩa.
"Hay, nói rất hay!"
"Đây mới là nam tử chân chính có tình có nghĩa!"
"Gϊếŧ tên ác tặc Tần thiếu, an ủi linh hồn phu thê nhà Tần gia ở trên trời!"
"Đúng vậy! Gϊếŧ tên Tần cẩu quan đó!"
"......"
Dân chúng đang muốn vỗ tay khen ngợi, ánh mắt nhìn về phía Tần Niệm Chi càng lúc càng đầy sự ghê tởm và căm phẫn, nếu không phải vì sợ hãi đám quan binh xung quanh thì có lẽ họ đã xông lên công đường xé xác người ra rồi.
Tuyên Hòa Đế xoa xoa chiếc nhẫn ngọc trong tay, nhớ lại những lời dặn dò của Tần Niệm Chi, cố gắng kiềm chế cơn giận dữ trong lòng.
"Ầm!"
Bản gỗ đánh án lại một lần nữa được nâng lên, mạnh mẽ đập xuống: "Yên lặng, trên công đường cấm gây ồn ào!"
Ngũ đại nhân là người lão luyện trong việc điều tra án, rất nhanh đã phát hiện ba người này rõ ràng đều do Giang Phong là đầu sỏ, còn chuẩn bị kỹ càng, rất khó để tìm ra sơ hở.
Còn Giang Vương Thị ánh mắt lờ đờ, ông ta bèn nói lớn: "Điều tra án xử tội, phải căn cứ vào sự thật tội phạm rõ ràng, nhân chứng vật chứng đầy đủ. Tần Niệm Chi là đích trưởng tử của nhà họ Tần, gia sản nhà họ Tần đương nhiên phải do hắn thừa kế, hắn không có động cơ gϊếŧ người.”
“Vụ án đã qua lâu, chi tiết cụ thể đã không thể kiểm chứng, chỉ căn cứ vào lời nói của các người thì không thể tin tưởng. Còn Giang Vương Thị, bà ta đầu độc quan chức triều đình, nhân chứng vật chứng đầy đủ, lại còn đã nhận tội, ký tên xác nhận tội trạng. Tội này đáng phải xử trảm! Người đâu, lôi Giang Vương Thị ra ngoài, lập tức hành hình!"
"Đại nhân tha mạng! Đương gia cứu ta! Cứu ta với!!"
Giang Vương Thị ngay lập tức ngã quỵ xuống đất, nước mắt tuôn rơi, cuống cuồng cầu xin tha thứ.
Thấy Giang Phong không có phản ứng gì, rõ ràng là muốn bỏ mặc mình thì không khỏi đau lòng, bà ta tự hỏi, chẳng phải bà đã liều lĩnh làm như vậy vì cái tên gϊếŧ người tàn bạo này và đứa con trai cưng của mình sao?
Đến giờ phút này, dù thế nào đi nữa thì cũng phải kéo Tần Niệm Chi xuống, chỉ có như vậy mới có một tia hy vọng sống sót.
"Đại nhân, đại nhân, dù ta có lòng riêng, nhưng những lời ta nói đều là sự thật, Tần đại công tử có động cơ gϊếŧ người!”
“Hắn từ nhỏ đã bị Tần phu nhân ngược đãi, vài lần muốn gϊếŧ hắn nhưng hắn may mắn sống sót, giữa hắn và mẫu thân hắn, sớm đã như nước với lửa, không chết không thôi!”
“Chuyện này trong nhà họ Tần không phải là bí mật, chỉ cần tìm vài người hầu cũ của Tần phu nhân là sẽ biết ngay."
Lời này vừa nói ra, cả phòng đều xôn xao.
Vụ án chuyển biến đột ngột, không ai ngờ tới.
Vừa mới là con gϊếŧ mẹ, giờ lại biến thành mẹ gϊếŧ con? Cuối cùng lại bị phản sát?
Tuyên Hòa Đế đột ngột ngồi thẳng người, nhạy bén nhận ra, có lẽ đây mới chính là sự thật.
Mọi người không thể tin được nhìn về phía Tần Niệm Chi, người đứng trên công đường, vóc dáng mảnh mai nhưng thẳng tắp như cây thông, tiếng nghị luận ầm ĩ gần như nhấn chìm hắn.
Thiếu niên thần sắc yếu ớt, kiềm chế và đau đớn, khuôn mặt tái nhợt, hai tay siết chặt, cả người hơi run rẩy.
Tuyên Hòa Đế đột ngột đứng bật dậy, "Vụ án này phức tạp, liên quan đến án cũ, để chứng minh lời Giang Vương Thị nói thì cần phải thẩm vấn những người hầu cũ của nhà họ Tần. Hiện tại, tạm hoãn phiên xử, tạm giam giữ những người liên quan, ngày mai tiếp tục xét xử."
Ngũ đại nhân quyết đoán, không để mọi người kịp phản ứng, lập tức gõ mạnh xuống gỗ án.
"Ầm!"
"Bãi đường!"