Cái loại ánh mắt này của cậu, Trần Hồng Phượng không thể diễn tả được, luôn cảm thấy không chút tình người, ngược lại giống như một con dã thú đang nhìn con mồi đã chết dưới móng vuốt của mình.
Có lẽ là ánh mắt thiếu niên quá mức dọa người nên không gian vốn đang xôn xao lập tức trở nên yên tĩnh.
Quản lý ca bước đến quát mắng: “Phạm pháp? Phạm pháp gì? Nghe cho kỹ, vị Giang tiên sinh này muốn chọn một người mang đi, một triệu!”
Nguyên đám phụ nữ không nhịn được mà thốt lên kinh ngạc.
Một triệu?
Cả đời bọn họ cũng không kiếm được nhiều như vậy!
Trước khi bọn họ kịp định thần, quản lý ca lại cười lạnh bổ sung: “Một tháng một triệu.”
“Sao, còn sợ phạm pháp không?”
“Không sợ, không sợ!”
“Thưa Giang tiên sinh, chọn tôi, chọn tôi đi! Tôi có thể làm bất cứ việc gì!”
Mọi người tranh nhau nịnh nọt Giang Diễn.
Người phụ nữ đứng bên cạnh Trần Hồng Phượng là người bạn duy nhất của bà ấy tại quán bar này, tên là Kim Anh, cô ta thì thầm: “Một tháng một triệu, bảo tôi gϊếŧ người tôi cũng đi!”
Trần Hồng Phượng cũng không kìm được sự phấn khích, bà ấy nóng lòng nhìn về phía Giang Diễn.
Giang Diễn cũng vừa lúc nhìn về phía bà ấy, đôi mắt phượng sắc bén, tà lệ khiến Trần Hồng Phượng không khỏi rùng mình.
Một đứa bé mới mười mấy tuổi, sao lại có khí tràng đáng sợ đến vậy!
Bà ấy đột nhiên nảy sinh ý định rút lui, nhấc chân định lặng lẽ lùi lại.
Nhưng Giang Diễn đã giơ tay chỉ vào bà ấy: “Chính là bà.”
Những người khác bất mãn kêu lên: “Anh bạn nhỏ... không, thưa Giang tiên sinh, cậu hãy suy nghĩ lại đi!”
Quản lý ca trực đến đuổi người: “Đi đi, đừng làm phiền nữa, các người cũng không đến đây vô ích, mỗi người một phong bì 100 nghìn, do Giang tiên sinh chi trả.”
Mọi người lập tức tươi cười: “Cảm ơn Giang tiên sinh!”
Bọn họ chỉ đứng ở đây mười phút mà đã nhận được 100 nghìn.
Dù không giành được một triệu nhưng đây cũng là một món hời trời cho.
Phải biết rằng, phần lớn bọn họ một tháng cũng chẳng kiếm được 10 nghìn.
Kim Anh trước khi đi dùng khuỷu tay hích nhẹ Trần Hồng Phượng: “Chúc mừng nhé Hồng Phượng, phát tài rồi đừng quên tôi đấy.”
Cô ấy hạ giọng lại nói thêm một câu: “Mắt cậu ấy giống mắt cô lắm, tôi thấy cậu trai này chắc thuộc dạng mama boy rồi.”
Trần Hồng Phượng quả thật cũng có đôi mắt phượng, đuôi mắt hơi cao, phong tình mỹ lệ.
Thấy mọi người đã đi hết, bà ấy lấy hết can đảm bước về phía Giang Diễn, nở nụ cười thường thấy gọi một tiếng “Giang tiên sinh.”
Bà ấy định ngồi xuống cạnh Giang Diễn nhưng Giang Diễn đã đứng dậy, lạnh lùng nói: “Cứ gọi tôi Giang Diễn là được.”
Trần Hồng Phượng cười khẽ: “Sao dám đâu...”
Giang Diễn dường như không nghe thấy lời bà ấy nói:
“Từ hôm nay trở đi, bà sẽ là mẹ của tôi, mỗi tháng một triệu.”
“Thời hạn do tôi quyết định.”
Trần Hồng Phượng vô cùng kinh ngạc: “Hả?”
Kim Anh quả nhiên đã nói đúng, cậu thật sự muốn chọn một người giống bản thân.
Nhưng không phải để làm gì khác, mà là đóng vai mẹ của cậu!
Điều khiến Trần Hồng Phượng càng kinh ngạc hơn là, ban đầu bà ấy tưởng chỉ một tháng, không ngờ ý của Giang Diễn không chỉ là một tháng.
Mỗi tháng đều nhận được một triệu, làm trong một năm rưỡi, chẳng phải là cả đời sau sẽ không phải lo cơm áo sao?
Nhưng mà một thiếu niên mới mười mấy tuổi, sao lại có nhiều tiền như vậy?
Giang Diễn rũ mắt: “Sao, không vui à?”
Trần Hồng Phượng từ trong khϊếp sợ lấy lại tinh thần: “Không phải... tôi chỉ muốn hỏi, nhiều tiền như vậy, cậu trả bằng cách nào?”
Giang Diễn liếc nhìn bà ấy: “Đưa tôi số tài khoản ngân hàng của bà.”
Chưa đầy ba phút, ba triệu đã vào tài khoản.