Vạn Người Ghét Dựa Vào Tiếng Lòng Chỉnh Sửa Cẩu Huyết Văn

Chương 30: Mùi gì mà thơm như vậy?

Tổ chương trình khí thế ngang trời bất ngờ xuất hiện, từ phía sau chộp một cái nhanh như hổ đói vồ mồi, lưu loát đem vật giao dịch của Tɧẩʍ ɖυệ cướp vào trong tay, đồng thời phát ra tiếng cười khặc khặc đầy quái dị.

Quái trộm Tɧẩʍ ɖυệ tất nhiên không chịu bỏ qua, anh ta phẫn nộ đứng dậy, tính toán đem bảo vật của mình cướp trở về, liền thấy màn đêm tĩnh mịch bỗng sáng như ban ngày. Tổ chương trình sử dụng đèn pha và camera sáng rực trông như khẩu pháo, đem bọn Tɧẩʍ ɖυệ bao vây như bắt tội phạm.

Một thế hệ kiêu hùng cứ như vậy ngã xuống, Tɧẩʍ ɖυệ phải chịu án phạt.

Ôn Từ nhìn Tɧẩʍ ɖυệ vừa kể chuyện đầy thương tâm vừa rưng rưng nước mắt, gật đầu thông cảm, tổ chương trình quả nhiên không có tình người.

Hệ thống trong đầu Ôn Từ tò mò hỏi:

[Đúng rồi ký chủ, chẳng lẽ cậu đoán được tổ chương trình sẽ phục kích ở cổng sau nên mới cùng Quý Nguyên đi lấy đồ từ cổng chính?]

Cả Quý Nguyên cùng Tɧẩʍ ɖυệ động tác trên tay chậm đi vài phần, lặng lẽ dựng tai lên nghe. Đến cả Văn Dật Chu cũng ngừng đọc bỏ sách xuống, nhìn về phía Ôn Từ, chờ đợi câu trả lời.

Ôn Từ cười tự tin, đôi mắt hạnh lộ ra ánh sáng lấp lánh:

[Đương nhiên không phải. Tôi chỉ biết chỗ này có một cổng thôi, chứ đâu biết còn cửa sau.]

Trời!

Cả ba người không hẹn mà cùng thở dài ngao ngán.

Còn Ôn Từ hiện tại đã bắt đầu đun nóng dầu, bỏ gà và rau đã rửa sạch vào, tiếng dầu sôi reo vang khắp căn bếp nhỏ.

Quý Nguyên và Tɧẩʍ ɖυệ nhanh chân trốn ra sau, để lại Ôn Từ thành thạo đứng đảo nồi xào.

Hương thơm từ trong nồi chậm rãi lan tỏa khắp không gian.

Hệ thống nhìn Tɧẩʍ ɖυệ giống như sói đói ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm chiếc nồi, tò mò hỏi Ôn Từ trong đầu:

[Ký chủ, đây là mùi gì mà thơm vậy?]

Tɧẩʍ ɖυệ cũng tò mò, món này là món gì vậy, ngửi mùi thật là thơm~.

Quý Nguyên, đang bận rửa đồ ăn, cũng có chút thất thần, đôi mắt không ngừng liếc trộm về phía nồi.

Văn Dật Chu liếc mắt nhìn cả ba người họ, dù không nói gì, cũng không thể giấu được sự chú ý. Cổ họng anh khẽ nhúc nhích, tay dừng lại trên trang sách từ bao giờ.

Ôn Từ lưu loát vừa xào xào đảo đảo đảo món ăn, vừa thêm một chút miến dong vào nồi:

[Còn là mùi gì nữa? Là vị thịt gà tươi thơm nồng, hòa quyện giữa vị cay của ớt và chút tê tê của hạt tiêu. Thịt gà mềm mại, quyện trong nước sốt sền sệt cùng với khoai tây ngọt bùi, đậm đà mà vẫn giữ được chút thanh nhẹ. Khoai tây mềm mịn, ngọt dịu, thấm đều nước sốt, vẫn giữ được mùi thơm tự nhiên của khoai tây. Cuối cùng, thêm vào vài sợi miến dong dai ngon, sợi miến thấm đẫm hương vị nước sốt, dai giòn vừa phải, ăn rất cuốn hút.]

Ôn Từ ở trong lòng giải thích cho hệ thống, thuận tay thêm nước vào nồi, rồi lấy khối bột đã chuẩn bị xong từ trước, chia cục bột ra thành những khối nhỏ, lấy từng khối cán mỏng và cắt thành những sợi mì dày. Cậu thả mì vào nồi nước dùng nồng đậm đang sôi sùng sục.

Cả ba người trong phòng đồng loạt nuốt nước bọt.

Cuối cùng, Văn Dật Chu không nhịn được nữa. Anh giả vờ đi rót nước, nhưng thực chất lén lút tiến đến trước bếp. Anh liếc vào nồi, thấy màu vàng óng ánh của nước dùng sôi sùng sục cùng vài miếng ớt đỏ điểm xuyết trên thịt gà mềm mại, còn có những sợi miến đã ngấm đẫm nước sốt. Hương thơm nồng đậm bay thẳng vào mũi anh, khiến đôi chân anh như bị đóng đinh tại chỗ, nửa ngày không di chuyển một bước.

Hệ thống cũng lo lắng đến mức muốn chết, hận không thể tự mình làm một cái chén nhỏ chén nhỏ, thầm mong ký chủ ban cho nó một cái bàn rộng lớn và thật nhiều gà.

Nhưng điều mà mọi người không biết chính là, ngoài hành lang ký túc xá, có vài người đang dán tai vào cửa để nghe lén.

Trong đó người dẫn đầu chính là Lý đạo diễn. Nửa tiếng trước, tin theo lời gièm pha của Lý Bắc Minh, ông cho rằng Ôn Từ chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ, quá nguy hiểm và không ổn định. Vì thế, ông đã giao phó Chu lão sư đi thuyết phục Ôn Từ, hy vọng đối phương có thể khuyên lui Ôn Từ. Kết quả, Chu Thương trở về với bộ dạng thảm bại. Điều này đối với một người từ trước đến nay luôn đùa bỡn các thí sinh trong tay như Lý đạo diễn, lần này lại bị Ôn Từ đùa giỡn ngược lại, top 1 chỉnh người trong lời đồn cảm thấy đây là là một sự sỉ nhục lớn.

Do đó, đạo diễn Lý liền mang theo một nhóm người, rầm rộ đến trước cửa phòng Ôn Từ. Khi ông đang hít sâu một hơi định gõ cửa, thì nghe thấy tiếng nói từ bên trong truyền ra.

[Cái này là cái gì mà mùi thơm vậy?...]

Lý đạo ngẩn người, Chu lão sư và Tạ lão sư cũng đờ người ra, Triệu lão sư không có đến, nói rằng mình bị đập đầu giờ vẫn còn choáng váng.

Cùng với giọng nam trong trẻo truyền đến từ trong phòng, tất cả mọi người phảng phất ngửi được mùi hương của một đĩa gà cay nóng, thơm phức, chất thịt tươi mới mềm mại tan trong miệng.

Âm thanh nuốt nước miếng vang lên không ngừng. Lý đạo diễn suy nghĩ phân tán bắt đầu tưởng tượng:

Đây... đây là mùi vị gì thế?