Cậu là sinh viên học viện Học viện Nghệ thuật Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, lần đó may mắn được nhận đi tham gia màn mở đầu của chương trình này. Cậu gặp hắn ở đấy, lúc đó chẳng qua không biết thân phận người này đã lỡ đắc tội, lại dây dưa đến mức trở thành người trên giường của hắn.
Đường Minh Triết - tổng giám đốc sở hữu một chuỗi khách sạn nổi tiếng trong nước, cha là chính trị gia nổi tiếng, mẹ hắn làm trong viện hàn lâm quốc gia. Không chỉ có thế, ông nội hắn thế lực không nhỏ, từng giữ chức Thượng tướng, là một người cực kỳ nghiêm khắc và kỷ luật. Hắn từ nhỏ vì cha mẹ bận việc đã theo ông nội, được ông dạy dỗ theo phong cách quân đội, cũng bị ném vào học viện quân đội ngốc vài năm. Chưa bao giờ hắn đến những nơi như biểu diễn nghệ thuật, hắn cho rằng việc này quá nhàm chán cùng ẻo lả. Vậy mà vì bồi cô bạn gái trên danh nghĩa, tự hạ bản thân đi xem. Màn mở đầu chính là màn múa đơn của Lăng Hạ Vũ.
Ngày hôm ấy, Lăng Hạ Vũ đứng trên sân khấu lớn, ánh đèn xanh nhạt phủ lên người cậu một lớp sáng dịu dàng, tựa như ảo ảnh giữa cõi mộng. Bộ trang phục múa màu trắng ôm lấy dáng người thanh mảnh, tôn lên từng đường nét uyển chuyển. Âm nhạc vang lên, những giai điệu du dương của bản nhạc The Heart’s Voice len lỏi vào từng góc không gian, dẫn dắt người xem chìm vào thế giới riêng của cậu.
Mỗi động tác của cậu đều nhẹ nhàng như bông bồ công anh trôi theo gió. Đôi mắt trong veo lại mang theo một tia mơ màng, như đang theo đuổi một thứ gì đó không thể chạm tới.
Thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại, từng cử chỉ làm cho Đường Minh Triết chấn động, khuôn mặt thanh niên thanh thuần, cậu xoay người nhảy lên rồi dừng lại nhìn về phía vô định. Khuôn mặt lúc đó như đang mơ mộng trong thế giới chính cậu, cảm giác nhẹ nhàng không nói lên lời. Mang cả cảm xúc vào trong điệu nhảy là điều khó ai làm được, Đường Minh Triết âm thầm cảm thấy thú vị.
Tiếng nhạc du dương không nhanh không chậm, cậu đột ngột chạy nhanh lên phía trước, lại quay đầu đi như đang theo đuổi một thứ gì đó. Hắn không thể rời mắt khỏi cậu, cho đến khi cậu giơ tay lên như hứng lấy từng vì tinh tú đang rơi, nhẹ nhàng mà cẩn trọng hạ xuống dưới, rồi làm động tác chào.
Đường Minh Triết lúc đó mới tỉnh lại, ánh mắt màu hổ phách dõi theo bóng dáng mảnh mai nhưng đầy khí lực kia. Trong đầu hắn lại hiện lên ý nghĩ muốn chạm vào thắt lưng dẻo dai ấy, muốn cảm nhận cơ thể tràn ngập sự hấp dẫn kia.
Một sự lôi cuốn hút kì lạ mà hắn chưa bao giờ cảm nhận được, giống như dã thú bị thu hút bởi con mồi. Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ lâu đã ngủ quên trong trái tim hắn khẽ thức tỉnh, hắn muốn cậu, muốn những động tác nhẹ nhàng như bông bồ công anh ấy thuộc về riêng hẳn.
Tiếng nhạc nhỏ dần rồi vụt tắt bằng một nốt trầm sâu lắng, người trên sân khấu cũng kết thúc với động tác thổi nhẹ những hạt bồ công anh lấp lánh giả tưởng. Ánh đèn tối dần che khuất đi con người nhỏ bé ấy, hậu trường rực sáng ngay lúc này với những tràng pháo tay tán thưởng cùng những lời khen ngợi hết lời.
Còn hắn chỉ cảm thấy hụt hẫng khi người con trai kia cúi đầu chào và khuất bóng sau ánh đèn sân khấu, như giấc mộng nam kha nháy mắt biến mất trước mặt hắn.
"Anh sẽ đưa em về chứ?"
Cô người yêu nép vào cánh tay hắn chớp chớp đôi mắt quả hạnh xinh xắn, hắn nhẹ nhàng cười rồi dắt cô theo dòng người ra ngoài cửa lớn.
Nhận chìa khóa xe từ tay của nhân viên, hắn lịch sự mở cửa cho cô. Dường như con người vừa thất thần lúc nãy không phải là hắn vậy, chỉ còn lại một quý ông lịch sự dịu dàng.
Xe lăn bánh tiến về phía chung cư cao cấp, hắn làm bộ lơ đãng hỏi cô.
"Người biểu diễn trên sân khấu vừa nãy khá được, tên là gì vậy?"
Câu hỏi này dường như chọc đúng điểm yêu thích của cô nàng, cô hưng phấn nói.
"Đó là Lăng Hạ Vũ, là người khá nổi tiếng trong học viện. Nghe nói anh ấy sắp tham gia cuộc thi Quốc tế Múa cổ điển Trung Quốc trong năm nay, khuôn mặt cũng khiến nhiều người yêu thích."
Đột nhiên cô im lặng liếc nhìn người đàn ông đang cầm lái, ánh đèn đường hắt lên chiếu sáng một phần khuôn mặt góc cạnh của hắn càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn. Cô mỉm cười nhẹ nhàng.
"Nhưng làm sao có thể sánh bằng anh được, trong tim em anh mãi là số một."
Hắn không nói gì chỉ mỉm cười một cách thần bí, ánh mắt màu hổ phách nhìn thẳng con đường trước mặt, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại ba chữ Lăng Hạ Vũ.