Thẩm Đại Hà dù sao cũng là đội trưởng sản xuất, hiểu rõ mấy chuyện này hơn Trần Thúy Quyên, ông giải thích: "Báo cáo kết hôn là bắt buộc phải nộp. Đây là việc tổ chức phê duyệt."
Tổ chức?!
Trần Thúy Quyên lập tức nghẹn lời. Nếu cần thiết phải nộp, vậy thì phải nộp thôi.
"Nhưng mà đồ đạc chúng tôi đều chuẩn bị xong cả rồi. Nhất định phải đợi có báo cáo kết hôn mới được tổ chức cưới à?"
Thực ra, không nhất thiết phải vậy.
Trần Thúy Quyên vỗ tay: "Sao lại không được? Cứ làm lễ cưới trước đi, còn cái báo cáo kia, cậu về rồi tính sau!"
Con trai bà vất vả lắm mới về thăm nhà, giúp đội làm được một việc lớn, ăn một bữa cơm với đại đội trưởng xong, trở về liền có thêm một cô vợ.
Trần Thúy Quyên còn đang đau đầu nghĩ cách thuyết phục Cố Dã, ai ngờ, anh lại thoải mái gật đầu đồng ý!
Khoảnh khắc đó, cả nhà Thẩm Trĩ Dữu – từ Thẩm Đại Hà, Trần Thúy Quyên, đến cả người anh trai luôn trầm mặc là Thẩm Quốc Vượng – đều tròn mắt nhìn Cố Dã, không thể tin nổi.
Cả nhà cùng một biểu cảm giống hệt nhau, trông chẳng khác gì đang hoài nghi IQ của chính mình.
Cố Dã: "..."
Trần Thúy Quyên cười ha hả, lập tức giục: "Dữu Dữu, mau tiễn Tiểu Cố về đi! Hai vợ chồng son nhân cơ hội trò chuyện nhiều vào, chúng ta già cả rồi, không làm bóng đèn đâu ha ha!"
Bà cười không ngừng được, Thẩm Đại Hà cũng không giấu nổi nụ cười trên mặt.
Cố Dã nhìn cả gia đình này, đột nhiên cảm thấy… có chút hối hận.
Bên ngoài, mặt trời chói chang.
Thẩm Trĩ Dữu có nước da trắng nõn.
Dù lớn lên ở nông thôn, nhưng vì được bố mẹ cưng chiều, cô hầu như chưa từng phải làm việc đồng áng nặng nhọc. Da dẻ non mềm, chỉ cần phơi nắng một chút là đỏ lên ngay, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Cố Dã nhìn cô một lúc, sắc mặt dần trầm xuống: "Sao yếu ớt thế này?"
Thẩm Trĩ Dữu hơi ngẩn ra, sau đó nhận ra anh đang nói cô thể lực kém, đi quá chậm.
Cắn nhẹ môi, cô chậm rãi liếc anh một cái, rồi có chút xấu hổ, ấm ức nói: "Không đi nhanh được."
Cố Dã nhíu chặt mày, vẻ mặt như đang nhìn một kẻ ngốc cố tình nói năng lung tung: "Chưa từng nghe ai nói không đi nhanh được cả."
Thẩm Trĩ Dữu bị tên đàn ông này làm cho tức đến muốn hộc máu.
Cô thực sự không chịu nổi nữa, nhắm mắt, cắn răng nói nhanh: "… Đi nhanh thì đau!"
Cố Dã khựng lại, đang định hỏi vì sao đi nhanh lại đau.
Đột nhiên, cả người anh cứng đờ như bị sét đánh trúng.
Anh chậm rãi dời mắt đi, đôi tai cũng bất giác đỏ lên.
Nhưng anh da ngăm, Thẩm Trĩ Dữu không nhìn ra, vẫn tiếp tục phàn nàn: "Là tại anh quá thô lỗ! Hơn nữa, anh còn không biết tại sao tôi lại bị thương sao? Còn không phải tại sức lực anh quá lớn… Ưm!"
Cố Dã càng nghe càng thấy không thích hợp.
Anh phát hiện, sao lời cô nói càng lúc càng kỳ lạ vậy?
Nhất thời nóng nảy, anh vươn tay, trực tiếp che miệng cô lại.
Bàn tay đàn ông có hơi nóng, cả ngày huấn luyện đổ mồ hôi, trên tay vẫn còn mùi mồ hôi nhàn nhạt.
Hàm cô chạm vào lòng bàn tay anh, thoáng nếm được chút mặn.
Thẩm Trĩ Dữu chớp mắt, lập tức trừng anh đầy ghét bỏ: "Anh làm gì vậy?!"
Cô gái nhỏ trông thì gầy yếu, nhưng toàn thân đều mềm mại.
Vừa cất lời, Cố Dã lại cảm thấy không được tự nhiên.
Anh nhanh chóng thu tay lại, ngăn chặn nhịp tim xa lạ đang đập rộn ràng trong l*иg ngực, trầm giọng nhìn cô.
Anh biết danh tiếng của Thẩm Trĩ Dữu.
Dù ít khi về quê, nhưng anh cũng từng nghe những lời đồn về cô.
Nào là đi đường thì lắc qua lắc lại, suốt ngày chạy theo đám thanh niên trí thức, luôn thích liếc mắt đưa tình với đàn ông, tác phong không đứng đắn.
Trước kia, anh không bận tâm. Dù sao thì chuyện của người khác, có liên quan gì đến anh đâu?
Nhưng bây giờ…
Bọn họ sắp kết hôn.
Cô sẽ là vợ anh.
Sau này, hai người là đồng đội cách mạng của nhau.
Nếu đã vậy, anh không thể để mặc cô tiếp tục như thế này được.
"Sau khi cưới, em phải nghiêm túc thay đổi bản thân!"