Đại Lão Làm Xây Dựng Ở Tinh Tế

Chương 16: Đổi lấy căn nhà gỗ

Là người đàn ông nhỏ bé trong nhà, cậu bé vô cùng bao dung với các chị gái. Thấy Vân Tê Mộ như thường lệ lại đờ ra đó, cậu cũng không cáu, chỉ tiện tay lau mồ hôi trên trán rồi lên tiếng nhắc nhở theo thói quen.

Bên cạnh cậu, một người đàn ông lực lưỡng đang vác một bó gỗ lớn trên vai, chính là cha Vân mạnh mẽ như siêu nhân. Nghe tiếng gọi của con trai, ông cũng ngẩng đầu lên, nhe răng cười ngốc nghếch với Vân Tê Mộ.

“Ơi, tới đây, tới đây!” Vân Tê Mộ tiếc nuối rời ánh mắt thèm thuồng khỏi ả hầu gái, vớ lấy một chai dung dịch dinh dưỡng rồi sải bước đi tới.

“Nhóc con, cha, hai người nghỉ ngơi trước đi, uống chút dinh dưỡng, tiếp theo cứ để con lo.”

Nghe vậy, Vân Tiểu Vũ bỗng khựng lại, người bé nhỏ nhễ nhại mồ hôi, khuôn mặt lập tức đỏ lên, vẻ mặt lúng túng xoay đi nơi khác, mắt thì tránh không dám nhìn cô.

“Ai… ai là nhóc con chứ!”

“Gọi em đấy, mới có sáu tuổi, chẳng phải vẫn là một nhóc con sao?” Vân Tê Mộ cười híp mắt nhìn cậu, rút từ tay áo ra một chai dinh dưỡng màu hồng rồi đưa cho cậu.

“Chị vừa uống ba chai, vị dâu tây này ngon nhất, em thử đi.”

Đôi mắt Vân Tiểu Vũ sáng lên nhưng rồi rất nhanh đã kìm lại được, quay mặt đi, cố chấp nghiêm túc nói:

“Không! Em đã là đàn ông trụ cột trong nhà rồi! Giờ trong nhà có một người ngốc, một người bệnh, nên em phải gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình! Đàn ông trụ cột không uống mấy thứ dâu tây ngọt lịm đó, phải uống loại màu xanh, vị dưa chuột cơ!”

"Người bệnh" Tê Mộ: …"

Dở khóc dở cười.

Cái thằng nhóc này, sao mà đáng yêu thế không biết!

Cô không nhịn được mà đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu. “Không cần tiết kiệm đâu. Uống hết dinh dưỡng rồi, chị dẫn em đi ăn thịt.”

Vân Tiểu Vũ chẳng có chút cảm xúc nào, lạnh lùng lườm cô một cái, mơ mộng hão huyền!

Vân Tê Mộ cũng chẳng buồn giải thích, nhét chai dinh dưỡng vị dâu tây vào tay cậu, tiện thể đưa thêm một chai vị dưa chuột. Sau đó, cô quay sang cha Vân, bảo ông đặt bó gỗ xuống rồi thúc giục hai "nhóc con" đi nghỉ ngơi bên cạnh.

Cô mở màn hình ánh xanh của trò chơi, bấm vào giao diện trưởng thôn rồi đi thẳng đến cửa hàng trao đổi, sau đó nhấn một nút để đổi lấy căn nhà gỗ kiên cố.

[Đinh đoong — Căn nhà gỗ kiên cố đã đổi thành công! Xin mời ký chủ lùi về sau 10 mét, vui lòng chờ trong 3 phút. Bắt đầu đếm ngược: 180, 179, 178…]

Vân Tê Mộ nhướng mày, theo yêu cầu lùi về sau ba mét, đôi mắt đẹp sáng ngời tò mò nhìn chằm chằm vào vị trí đặt đống gỗ, muốn xem thử trò chơi này sẽ xây nhà trong thực tế như thế nào.

Nhưng đầu não hoàn toàn không cho cô cơ hội "học lỏm". Ngay khi cô vừa lùi đủ mười mét và đứng vững, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một làn sương trắng dày đặc, gần như bao trùm toàn bộ khu vực đó, chẳng thể nhìn thấy gì bên trong.

Ngay sau đó, một loạt âm thanh cạch cạch, côm cốp, leng keng vang lên, tiếng búa đóng đinh rền rĩ.

Ba phút trôi qua, sương trắng cũng tan đúng từng giây không sai một khắc.

Và rồi…

Một căn nhà gỗ nhỏ, không rộng rãi chút nào, hơn nữa bên ngoài thì cháy đen, bên trong lại mục nát, thủng lỗ chỗ lù lù hiện ra trước mắt bọn họ.

Vân Tiểu Vũ há hốc mồm, sửng sốt đến mức suýt làm rơi chai dung dịch dinh dưỡng trong tay.

Gân xanh trên trán Vân Tê Mộ giật giật, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Cô trừng mắt nhìn căn nhà gỗ trước mặt — Nhà gỗ kiên cố cái quỷ gì?!

Chẳng phải chỉ đơn giản là ghép mấy tấm gỗ vừa gom được lại với nhau thôi sao?

Cái này cô cũng làm được mà!

“Đầu não.” Giọng cô lạnh như băng, nghiến răng nghiến lợi “Ta cảm thấy căn nhà gỗ này ảnh hưởng nghiêm trọng đến mỹ quan của thôn Địa Cầu. Nó tồn tại đúng là hạ thấp toàn bộ giá trị mặt mũi của trò chơi.”