Dị Giới Hưởng Thụ: Ta Là Tiêu Viêm, Thiên Tài Tuyệt Thế!

Chương 6

Ta cười gượng, gật đầu với Tam trưởng lão và phu nhân, trong lòng vẫn còn mơ hồ, chưa thể hoàn toàn thích nghi với tình huống vừa rồi. Dù sao, Tiêu Ninh cũng là một nhân tài, có hắn bên cạnh cũng là một trợ lực không nhỏ, có lẽ sau này sẽ hữu dụng.

Ta lên tiếng, cố gắng chuyển hướng câu chuyện sang vấn đề chính:

- Tam trưởng lão, phu nhân! Chúng ta vẫn nên tham gia kiểm tra đấu khí của gia tộc trước, sau đó hãy quyết định việc này.

Rồi ta quay sang cô gái trẻ đi cùng với Tiêu Ninh, khuôn mặt nàng ửng hồng như hoa đào, ánh mắt lấp lánh đầy ngưỡng mộ, si mê. Nàng có vẻ ngoài thanh tú, dịu dàng, toát lên khí chất tiểu thư khuê các, e ấp và ngây thơ.

Ta mỉm cười hỏi, giọng nói dịu dàng:

- Còn muội đến đây có việc gì vậy?

Nàng ngượng ngùng cúi đầu, lấy ra một lá thư nhỏ được gấp gọn gàng, trao cho ta, giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng muỗi kêu, run run:

- Dạ! Muội... muội muốn đến đây giao cho huynh một thứ!

Nói xong, nàng rụt rè tiến đến, kiễng chân, thơm chụt lên má ta một cái rồi đỏ mặt chạy đi như một chú thỏ con, để lại ta đứng ngơ ngác giữa sân, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Phu nhân đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ, che miệng cười khúc khích, trêu chọc:

- Xem ra lại có một cô nương xinh đẹp không chịu nổi mị lực của thiếu gia mà tặng thư tình bày tỏ rồi! Hi hi!

Ta dở khóc dở cười, cất lá thư vào trong tay áo. Đúng là từ khi trở thành Tiêu Viêm, sức hút của ta đối với phái nữ đã tăng lên một cách... đáng kinh ngạc.

Đúng lúc này, một cỗ xe ngựa sang trọng, được trang trí lộng lẫy, xa hoa, kéo bởi bốn con tuấn mã cao lớn, uy phong, bờm tung bay trong gió, dừng lại trước mặt chúng ta. Người đánh xe cung kính nhảy xuống, mở cửa xe, làm động tác mời đầy kính cẩn.

Người đánh xe cung kính:

- Mời thiếu gia lên xe, chúng ta đến địa điểm kiểm tra đấu khí.

Tiểu Điệp và Tiểu Thúy thấy vậy, liền tiến lên, định lên xe để hầu hạ ta. Nhưng phu nhân đã nhanh chóng ngăn lại, mỉm cười nói, ánh mắt đầy ẩn ý:

Phu nhân lên tiếng:

- Hãy để ta đi cùng thiếu gia! Xin thiếu gia cho phép!

Nàng còn khẽ nháy mắt với ta, một hành động đầy ẩn ý, khiến ta không khỏi rùng mình. Ta liếc nhìn Tam trưởng lão và Tiêu Ninh, thấy hai người họ nhìn ta bằng ánh mắt mong chờ, có chút cổ quái, trong lòng không khỏi giật mình. Chuyện này... rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Còn chưa kịp định thần, phu nhân đã nhanh nhẹn bước lên xe ngựa, để lại ta đứng ngây ngốc, hoàn toàn bị động. Ta quay sang hai thị nữ đang phùng má, hờn dỗi bên cạnh, ra vẻ không hài lòng.

Ta dỗ dành, xoa nhẹ đầu hai nàng:

- Hai nàng ở phủ chờ ta, lúc về ta sẽ mua quà cho hai nàng.

Nhưng Tiểu Điệp và Tiểu Thúy vẫn không vui, ánh mắt long lanh như sắp khóc, khiến ta mềm lòng. Ta đành thở dài, mỉm cười:

- Được rồi, được rồi, hai nàng cưỡi ngựa đi theo ta vậy.

Nghe vậy, hai nàng mới vui vẻ trở lại, nhanh chóng leo lên hai con ngựa đã được chuẩn bị sẵn, khuôn mặt rạng rỡ như hoa.

Bước vào trong xe ngựa, ta không khỏi choáng ngợp trước sự xa hoa, lộng lẫy của nó. Bên trong rộng rãi, được trang trí tinh xảo, cầu kỳ, và đặc biệt, có hẳn một chiếc giường êm ái, phủ gấm vóc thượng hạng, khiến ta liên tưởng đến những cảnh tượng trong các bộ phim cung đấu.

Phu nhân ngồi trên giường, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, mỉm cười mời gọi, giọng nói ngọt ngào:

- Thiếu gia, mời ngồi.

Ta đành ngồi xuống bên cạnh nàng. Phu nhân liền bắt đầu xoa bóp vai, tay cho ta, vừa xoa vừa nhẹ nhàng nói, giọng nói đầy ẩn ý:

Phu nhân thì thầm:

- Đa tạ thiếu gia, có thể trở thành cận vệ của ngài, Ninh Nhi sau này nhất định sẽ rất có tiền đồ! Chỉ là đường đến khu vực kiểm tra còn hơi xa một chút, để ta giúp ngài thư giãn thêm nữa cho thoải mái nhé! Hi hi!

Nói rồi, nàng đột nhiên ngồi vào lòng ta, vòng tay qua cổ ta, hôn lên môi ta một cách say đắm, cuồng nhiệt. Ta hoàn toàn bị động, chỉ biết ngây người đón nhận nụ hôn táo bạo của nàng. Phu nhân, với kinh nghiệm dày dặn, hoàn toàn nắm thế chủ động, khiến cho quãng đường đi của ta ngập tràn trong kɧoáı ©ảʍ và sự hưởng thụ tột bậc, vượt xa mọi tưởng tượng của ta.

...

Cuối cùng, xe ngựa cũng dừng lại trước một quảng trường rộng lớn, nơi diễn ra buổi kiểm tra đấu khí của gia tộc. Cửa kiệu mở ra, phu nhân bước ra ngoài, hai má ửng hồng, hơi thở vẫn còn hơi gấp gáp, bước đi có chút khó khăn, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười mãn nguyện, đầy ẩn ý.

Phu nhân tự tin:

- Thiếu gia! Người đích thực là thật lợi hại!

Tam trưởng lão và Tiêu Ninh đứng chờ sẵn, ánh mắt mong chờ nhìn nàng. Phu nhân khẽ gật đầu, ra hiệu:

Phu nhân thì thầm:

- Yên tâm đi! Thiếu gia đã đồng ý rồi!

Hai người bọn họ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tràn đầy vui mừng, như trút được gánh nặng ngàn cân. Khi ta bước ra khỏi xe ngựa, Tiêu Ninh vội vàng tiến đến, quỳ một chân xuống, hành lễ, giọng nói đầy tôn kính:

Tiêu Ninh dõng dạc:

- Thuộc hạ Tiêu Ninh, bái kiến thiếu gia!

Tam Trưởng lão cũng tiến đến, chắp tay, không ngừng nhắc nhở, giọng nói đầy quan tâm:

Tam trưởng lão dặn dò:

- Viêm nhi, nếu rảnh rỗi nhất định hãy đến nhà chơi, gia đình ta luôn chào đón con.

Ta gật đầu, trong lòng cảm thấy mọi chuyện có chút hoang đường, vượt quá sức tưởng tượng của một gã mọt sách như ta. Đúng lúc này, giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu ta, giải thích:

Hệ thống thông báo:

- [Ký chủ, thế giới này vốn là như vậy. Việc ký chủ hưởng thụ sẽ khiến thế giới ngày càng tốt đẹp hơn. Ngoài ra, các nhân vật có quan hệ với ký chủ, bao gồm cả các nữ nhân và đạo lữ của các nàng, sau khi thế giới ổn định sẽ được linh hồn thế giới phong thần vì lập được công lao. Có thể phục vụ ký chủ chính là vinh dự và cơ hội của họ. Sắp tới thế giới còn cần rất nhiều năng lượng, đề nghị ký chủ tiếp tục phát huy và cố gắng hơn nữa. Mang về nhiều năng lượng cũng như giúp cho thế giới có nhiều thần linh hơn trong tương lai.]

Nghe hệ thống giải thích, ta mới dần hiểu ra. Hóa ra, việc ta "hưởng thụ" không chỉ là thỏa mãn bản thân, mà còn là đang góp phần củng cố và phát triển thế giới này. Một nhiệm vụ cao cả, nhưng cũng đầy... thú vị và kí©ɧ ŧɧí©ɧ!