Tang Vãn sắp chết.
Suy thận.
Giai đoạn cuối.
Thế mà bên cạnh cô lại chẳng có một người thân nào.
Nằm trên giường bệnh lạnh lẽo, lắng nghe tiếng tí tách của dịch truyền, dường như Tang Vãn nghe thấy cả âm thanh của sự sống đang dần trôi khỏi mình.
Nhưng mà, cô rất nhớ chồng và con trai.
Cô muốn về nhà!
“Cẩn Niên…”
Tang Vãn gọi điện cho Lục Cẩn Niên, “Anh đến đón em về nhà, được không?”
Nửa năm trước, Lục Cẩn Niên bị suy thận giai đoạn cuối, Tang Vãn cảm thấy như trời sắp sập xuống.
Chưa kịp đợi bệnh viện tìm được nguồn thận phù hợp, sau khi kiểm tra lại phát hiện thận của Tang Vãn lại hoàn toàn tương thích.
Thậm chí họ còn tiết kiệm được cả tiền mua thận.
Ca phẫu thuật ghép thận kết thúc, mỗi người trong hai vợ chồng đều mang trong mình một quả thận của Tang Vãn.
Lục Cẩn Niên mỉm cười nói: “Vãn Vãn, bây giờ thì chúng ta thật sự không thể tách rời nhau rồi.”
Chỉ nửa năm ngắn ngủi, Lục Cẩn Niên đã hồi phục hoàn toàn, còn Tang Vãn lại bị suy thận do chức năng thận suy giảm.
Vẫn là giai đoạn cuối.
Nhưng Tang Vãn không có may mắn như Lục Cẩn Niên.
Không có người tốt nào hiến thận cho cô.
Tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia dần xa, giọng nói của Lục Cẩn Niên chứa đầy sự mệt mỏi, “Tang Vãn, em đừng làm ầm ĩ nữa được không? Hôm nay là sinh nhật Tiểu Mộc, nhà có rất nhiều khách, anh không thể đi được…”
Hôm nay là sinh nhật 5 tuổi của Lục Tiểu Mộc.
Sinh nhật năm ngoái, con trai cô đã ước rằng bố mẹ sẽ mãi mãi ở bên cạnh nó.
Dù sắp chết, nhưng ít nhất cô vẫn có thể cùng con trai đón sinh nhật lần cuối.
Khuôn mặt tái nhợt của Tang Vãn ửng hồng, “Cẩn Niên, em muốn về nhà, chúng ta cùng tổ chức sinh nhật cho Tiểu Mộc!”
Giọng điệu của Lục Cẩn Niên lộ rõ sự mất kiên nhẫn, “Trông em như thế làm sao mà tổ chức sinh nhật cho con được? Em có nghĩ cho con trai không? Con nó không cần sĩ diện à?”
Hình ảnh phản chiếu trên mặt kính sáng bóng trông cô như một con quái vật.
Cả người cô cắm đầy ống truyền, gương mặt thì hốc hác. Sắc mặt trắng bệch như ma.
Tang Vãn cố nén đau lòng nói: “Nhưng Cẩn Niên, em sắp chết rồi!”
“Vậy thì em đi chết đi!!!”
Lục Cẩn Niên ở đầu dây bên kia đã hết kiên nhẫn, “Tang Vãn, em nhất định phải phá hỏng niềm vui của anh và con trai sao?”
Hơi thở liền nghẹn lại, Tang Vãn mở to mắt.
“Em tự nói chuyện với con đi!”
Giọng nói cáu kỉnh vang lên.
Đầu dây bên kia vang lên giọng trẻ con trong trẻo, “A lô?”
“Con trai, mẹ nhớ con lắm, mẹ…”
“Mẹ phiền quá đi!”
Tang Vãn còn chưa dứt lời đã bị Lục Tiểu Mộc ngắt lời giận dỗi, “Con đang bóc quà, mẹ thật phiền phức!”
“Tiểu Mộc…”
Tang Vãn nghe xong liền ngây người ra.
Hai người này.
Một người là chồng cô, người cô đã cùng trải qua thời thanh xuân tươi đẹp từ áo trắng học trò đến váy cưới lộng lẫy.
Một người là con trai cô, máu mủ ruột thịt của cô, người cô đã mang nặng đẻ đau mười tháng trời.
Đã từng có lúc, họ là tất cả niềm tự hào của cô.
Nhưng giờ phút này, hai cha con họ, mỗi người một câu đã gϊếŧ chết tất cả hạnh phúc trong lòng cô.
Người chồng từng xót xa cho cô vất vả khi mang thai, nhất mực muốn cô ở nhà dưỡng thai.
Đứa con trai từng cười tít mắt khi nhìn thấy cô, bi bô gọi "Mẹ ơi con yêu mẹ" sau khi biết nói.
Giờ đều như biến thành người khác.
Khi Tang Vãn hoàn hồn, cuộc gọi đã bị ngắt.
Cô thậm chí còn chưa kịp nói với con trai một câu chúc mừng sinh nhật.
Tang Vãn không cam lòng, ngay lập tức lại gọi lại.
Chuông reo hồi lâu vẫn không có ai nghe máy.
Cô gọi lại vào đồng hồ thông minh của con trai cũng không ai nhận.
Đúng lúc Tang Vãn mặt mày tái mét định cúp máy. Đồng hồ thông minh kết nối được.
“Tiểu Mộc, sinh…”
“Chị Tang!”
Trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ.
Là Lâm Triều Triều, thực tập sinh mới đến công ty.
“Chị Tang, Tiểu Mộc đang ước và thổi nến. Khoảnh khắc quan trọng thế này, chị đừng làm phiền thằng bé nữa…”