[Ẩm Thực Xuyên Tinh Tế] Tôi Dựa Vào Ẩm Thực Làm Khuynh Đảo Tinh Tế

Chương 14

Cậu công tử nhà giàu này thấy cô chỉ để lại cho mình một bóng lưng, lập tức giận dữ, hét lên: “Liễu Vi Vi, cô thấy tôi mà giờ ngay cả chào hỏi cũng không buồn làm à! Đồ đàn bà ngốc, thái độ này là sao? Ai cho cô cái gan to thế mà vô lễ như vậy!”

Liễu Vi Vi khựng lại.

Ở Liên minh Tinh hệ của thế kỷ ba mươi, con nhà giàu đi ngang, con nhà quyền thế đi dọc, chẳng ai dám cản đường.

Đáng tiếc, giờ cô chẳng có thời gian mà đối phó.

Nhưng ngay sau đó, một giọng nói mềm mại, ngọt ngào vọng lên từ phía sau.

“Tề thiếu, đi thôi mà, chúng ta đến phòng tự học đi. Vi Vi học kém lắm, để cô ấy về nhà học bài cho tốt thôi~.”

Giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai, làm Liễu Vi Vi nổi cả da gà.

Tôn Linh Nhi – đóa hoa của khối, vừa xinh đẹp, học giỏi, lại có tính cách dịu dàng đáng yêu. Đứng cạnh cô ta, Liễu Vi Vi với vẻ ngoài mờ nhạt trở nên đối lập hoàn toàn. Nguyên chủ trước đây luôn giữ khoảng cách với Tôn Linh Nhi, trong ký ức thậm chí chưa từng nói chuyện với cô ấy.

Nghe thấy giọng nói này, Liễu Vi Vi theo phản xạ càng bước nhanh hơn.

Đằng sau vang lên tiếng Tề Phi càu nhàu khó chịu, nhưng nội dung thì cô chẳng buồn nghe rõ.

Lớp học của trường trung học Lập Dương mở cửa suốt 24 giờ, đặc biệt là dành cho các học sinh lớp 12 sắp thi đại học. Những học sinh chăm chỉ thường đến đây tự học vào cả cuối tuần.

Hôm nay cũng không ngoại lệ. Liễu Vi Vi bước vào lớp trước Tề Phi và nhóm của cậu ta. Khi cô đến, đã có vài cabin học tập bật sáng.

Chọn một cabin trống ở góc cuối lớp, Liễu Vi Vi nhanh chóng chui vào.

Cửa cabin tự động phun ra một loại dung dịch dinh dưỡng. Loại dung dịch này không chỉ bổ sung năng lượng cho cơ thể, xua tan cơn đói mà còn giúp tăng cường tinh thần, cho phép học sinh tập trung cao độ vào việc học. Thật sự là cứu cánh cho những ai chạy nước rút trước kỳ thi.

Nhìn từng cabin giống như những quả trứng sắt đóng kín, Liễu Vi Vi âm thầm tự cổ vũ bản thân.

Cô đặt ra cho mình mục tiêu không hề thấp: không chỉ vượt qua điểm số trung bình, mà còn phải đạt được thành tích đủ để tiếp tục học đại học.

Ba tháng, cô phải nỗ lực hết mình!

Việc đầu tiên là thử sức với môn Văn - môn mà Liễu Vi Vi tự tin nhất.

Kiếp trước, cô vốn là một học sinh chuyên Văn, thành tựu về mảng văn học của cô thậm chí vượt xa người của thế giới này hàng nghìn năm.

Với sự tự tin tràn đầy, cô nhanh chóng mở chế độ thi thử trong cabin học tập. Hệ thống học tập tích hợp ngân hàng đề thi từ các trường đại học, có thể ngẫu nhiên tạo ra các đề mô phỏng để học sinh luyện tập.

Liễu Vi Vi điều chỉnh tư thế ngồi, hít một hơi sâu, nhấn bắt đầu bài thi mô phỏng, sẵn sàng trả lời câu hỏi.

Một giọng nữ êm dịu, chuẩn xác vang lên trong cabin, đọc đề bài một cách đầy nhân văn.

Giọng nói dịu dàng, ngọt ngào như tiếng chim hót.

Thế nhưng, nội dung đề bài lại như một nhát dao đâm thẳng vào tim!

“Câu hỏi thứ nhất, câu hỏi lịch sử: Hãy dùng 500 từ để trình bày sự phát triển của Liên minh Tinh hệ trong ngàn năm qua, liệt kê các sự kiện và nhân vật quan trọng.”

Vẻ mặt tràn đầy tự tin của Liễu Vi Vi lập tức biến thành một chữ 囧 to tướng.

Khụ, cô run tay, trực tiếp chuyển sang câu tiếp theo.

“Câu hỏi thứ hai, câu hỏi phân tích: Sự tồn tại của hành tinh AK trong vũ trụ có đồng nghĩa với sự thoái hóa của nền văn minh không? Hãy đưa ra đáp án và lý do.”

Đau lòng ôm trán, Liễu Vi Vi cắn răng viết bừa đáp án "Có", rồi chép lại câu hỏi dưới dạng câu khẳng định.

Cô đúng là... quá thông minh… mà.

“Câu hỏi thứ ba, câu hỏi nghị luận: Dựa vào điều khoản IDCJ1974, hãy trình bày lợi và hại trong 1000 từ.”

Hà —— Liễu Vi Vi thở dài một hơi dài.

Thật muốn đập nát màn hình, phải làm sao đây!

Tay run rẩy, cô bấm kết thúc bài thi. Trên màn hình điện tử ngay lập tức hiện lên một con số 0 to đùng!

“Điểm cao nhất của môn Văn là 41 điểm, điểm mới nhất là 0 điểm. Thành tích học sinh giảm sút nghiêm trọng, cảnh cáo lần 1! Xin học sinh cố gắng hơn, không được lơ là!”

Liễu Vi Vi trực tiếp đập trán vào màn hình một tiếng “bộp”.

Cô sai rồi… sai quá sai.

Hóa ra thành tích của nguyên chủ cơ thể này trước đây còn khá tốt…

Nước mắt tuôn rơi… hu hu hu!