“Cô có biết làm vậy là phạm pháp không? Tôi chỉ cần báo cảnh sát là các người coi như xong đời đấy.”
Sắc mặt Vân Kiều Kiều thoáng hiện vẻ hoảng loạn.
Giống như lời Vân Tiếu Nhi nói, cô ta thực sự không nghĩ tới điều này.
Nhưng ngay sau đó người anh trai bên cạnh đã giúp cô ta trấn tĩnh lại.
“Cô không có bằng chứng.”
Lúc này, ánh mắt Vân Tiếu Nhi mới lần đầu tiên nhìn đến người mình gọi là anh trai kia và phát hiện ánh mắt anh ta nhìn cô có gì đó rất khác thường.
Ánh mắt này, cô đã từng thấy trong những buổi học ở trường.
Là ánh mắt của những kẻ thèm khát cơ thể cô!
Ghê tởm!
Sắc mặt xinh đẹp của Vân Tiếu Nhi lập tức trầm xuống, ánh nhìn hướng về Vân Đào càng trở nên sắc lạnh.
Ban đầu cô chỉ nghĩ anh ta là một kẻ không biết phân biệt phải trái, là một người anh trai đối xử tệ bạc với em gái mình.
Không ngờ… anh ta còn hèn hạ đến mức này!
Dù nguyên chủ không phải em ruột của anh ta nhưng hai người cũng đã sống chung một mái nhà bao năm trời. Đáng lẽ anh ta phải coi cô là em gái, vậy mà giờ đây lại nảy sinh những ý nghĩ bẩn thỉu như vậy.
Vân Tiếu Nhi khẽ đảo mắt rồi lấy điện thoại ra, ấn nút phát ghi âm ngay trước mặt hai người bọn họ.
Chính là đoạn hội thoại vừa rồi.
Sự việc đến nước này, Vân Kiều Kiều và Vân Đào đương nhiên không còn lý do gì để tiếp tục giữ giấy báo trúng tuyển của cô nữa.
Đặc biệt là Vân Đào, khi anh ta giao lại tờ giấy báo vào tay cô, trên mặt vẫn còn treo một nụ cười khiến người ta buồn nôn.
“Nếu ở ngoài sống không tốt thì cô vẫn có thể quay về.”
“Nhà vẫn nuôi nổi cô.”
“Dù sao cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền cả.”
Nhưng… ánh mắt anh ta nhìn cô tuyệt đối không hề trong sáng chút nào cả.
Vân Tiếu Nhi mạnh tay giật lấy tờ giấy báo, ngón tay phủi nhẹ lớp bụi vô hình trên đó, giọng điệu đầy chán ghét: “Thật sự nghĩ mình là thứ gì ghê gớm lắm sao?”
“Chẳng lẽ anh thực sự nghĩ chuyện anh thừa kế tập đoàn Vân thị là chuyện chắc chắn à?”
Sắc mặt Vân Đào đột nhiên biến đổi, giọng nói cũng trở nên gấp gáp:
“Cô nói vậy là có ý gì?”
Chính phản ứng này… mới là điều Vân Tiếu Nhi muốn thấy nhất.
Cô chẳng buồn trả lời Vân Đào.
Thản nhiên đeo kính râm rồi ra hiệu cho công ty vận chuyển mang hết đồ đạc của mình đi.
Cứ mặc cho Vân Đào tức giận đến mức giậm chân sau lưng cô.
Người tài xế lái xe nhìn qua gương chiếu hậu không giấu nổi sự thán phục: “Cô Vân đúng là lợi hại, chỉ một câu nói đã khiến Vân Đào hoang mang lo sợ.”
Tài xế này vốn là tài xế cũ của nhà họ Vân.
Nói thế nào nhỉ, đúng là khéo thật.
Ngay khi Vân Kiều Kiều trở về, cô ta đã thẳng tay đuổi đi không ít người, mục đích chỉ để lập uy trong nhà.
Thực sự coi mình là nhân vật lớn nào đó trong phim truyền hình.
Tưởng rằng như vậy là có thể trở thành người đứng trên vạn người.
Nhưng tài xế cũng chẳng buồn để tâm. Sau khi nhận được khoản bồi thường N+1, ông chuyển sang làm tài xế xe chở hàng, không ngờ hôm nay lại đúng lúc gặp lại chủ cũ.
Vân Tiếu Nhi vẫn không tháo kính râm, chỉ nở một nụ cười đầy ẩn ý như một con cáo tinh ranh: “Sao chú chắc chắn lời con nói không phải sự thật?”
Tài xế: ???
Không thể nào…
Nhà họ Vân thực sự có con riêng sao?
Nhưng lời này, ông không tiện hỏi tiếp nữa.
Sau khi chuyển hết đồ đạc của mình, Vân Tiếu Nhi còn đặc biệt thu dọn cả những thứ thuộc về Vân Tiễu.
Cô dành riêng một căn phòng để đặt lại tất cả những thứ từng thuộc về cô ấy.
Đây là dấu vết mà Vân Tiễu đã từng tồn tại trên thế giới này.
Còn về bài vị hay quan tài gì đó thì cô không định chuẩn bị.
Thứ nhất, đó không phải là tín ngưỡng của cô.
Thứ hai…
“Nếu cô ấy đã rời đi thanh thản như vậy thì không cần bất kỳ vật chất nào để níu giữ cô ấy lại nữa.”