Không khí ngột ngạt len lỏi khắp căn phòng chật hẹp.
Dù đây đã được coi là một phòng đơn khá tốt với một ban công nhỏ và cửa kính lớn hướng nam, ánh nắng chiếu rọi cũng chẳng thể xua tan bầu không khí bức bối, ngược lại còn khiến căn phòng giống như một vùng đất hoang khô cằn bị ánh mặt trời thiêu đốt.
"Cố Giác, lập tức quay về ngay!"
"Không có nhà họ Tống chúng tôi nuôi dưỡng, cậu nghĩ mình có thể sống được đến hôm nay sao?"
"Được tôi để mắt tới là phúc phận của cậu, biết thân biết phận một chút đi!"
Trên chiếc giường đơn cũ kỹ, một chàng trai gầy đến trơ xương cuộn mình lại, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà.
Giọng nói giận dữ kia phát ra từ chiếc khuyên tai công nghệ cao bên tai phải của cậu một phiên bản cải tiến của thiết bị liên lạc thời thượng. Đây là "kiệt tác" của thiếu gia nhà họ Tống: Năm đó, hắn đã ép cậu đeo nó, ghim sâu vào tai, không thể tháo xuống hắn muốn đứa trẻ xinh đẹp này phải luôn trong trạng thái sẵn sàng phục tùng mệnh lệnh của mình 24/7. Hơn nữa, chiếc khuyên tai này còn gắn kèm một camera siêu nhỏ, giám sát cậu từng giây từng phút.
Khi nhắm mắt lại, Cố Giác vẫn còn là một tác giả best-seller sống ở năm 2019. Mở mắt ra, cậu đã ở trong một thân xác khác, một thời đại khác.
Cố Giác đưa tay vuốt mái tóc lòa xòa ra sau đầu, nhưng không hề có cảm giác "ký ức tràn vào" như trong các tiểu thuyết xuyên không thường thấy. Điều duy nhất cậu nhận được là… một bàn tay đầy dầu.
Nguyên chủ rốt cuộc đã bao lâu không gội đầu rồi?!
Cố Giác không còn lựa chọn nào khác, đành kéo lê cơ thể gầy trơ xương xuống giường, chậm rãi bước vào phòng tắm chật hẹp đến mức chỉ đủ cho một người xoay người. Cậu ngừng lại một chút, cuối cùng vẫn không thể ngay lập tức đối diện với thân thể xa lạ này, đành chọn một cách khác:
Cúi xuống, gập người, lấy vòi sen dội thẳng lên đầu.
Dầu gội gần như đã cạn kiệt, tình cảnh này đúng là chật vật đến cực điểm. Cố Giác bật cười tự giễu.
Nhớ lại năm xưa khi bị gia đình cắt đứt quan hệ vì công khai xu hướng tính dục, cậu từng lang bạt một mình nơi thành phố xa lạ, sống những ngày chỉ còn hai đồng xu lẻ trong túi. Nhờ vậy, cậu cũng không đến mức hoảng loạn vì hoàn cảnh hiện tại.
Cố Giác chắt lấy chút nước còn lại trong chai dầu gội, lắc lắc vài cái, miễn cưỡng tạo ra chút bọt.
Sau khi gội đầu qua loa, cậu vốc nước lạnh rửa mặt, rồi dùng vòi sen xối sạch lớp bụi bặm bám đầy trên gương. Trong gương phản chiếu một gương mặt hốc hác, trắng bệch như tờ giấy, nhưng đường nét vẫn tinh xảo đến mức khó tin. Đôi mắt thuần đen, không lẫn bất kỳ tạp sắc nào, sâu hun hút như một hồ nước lạnh lẽo, tựa như có thể hút lấy linh hồn người khác.
Chiếc khuyên tai bên tai phải vẫn đang không ngừng phát ra tiếng gào thét đầy thịnh nộ:
"Việc cậu chạy đến tinh cầu chính của Liên Bang là do tôi nhất thời sơ suất, nhưng cậu nghĩ mình có thể trốn được bao lâu?"
"Cố Giác, đừng quên rằng cậu chỉ có thể hấp thụ dinh dưỡng từ thực vật linh năng. Không có tôi, ai nuôi nổi cậu?"
"Tìm việc làm ư? Chứng nhận tốt nghiệp của cậu đã bị tôi giữ lại từ lâu rồi! Không có tôi, cậu chẳng là gì cả! Đừng mơ đến chuyện tự lực cánh sinh!"
Quả là một con chó biết sủa.
Cố Giác nhíu mày, đưa tay lên thử tháo chiếc khuyên tai xuống.
Thấy vậy, thiếu gia họ Tống lập tức bật cười, giọng nói trở nên đầy ngạo nghễ:
"Đừng phí sức vô ích! Đây là dấu ấn tôi ban cho cậu, cả đời này đừng hòng tháo ra!"
"Dù có chạy đến tận cùng vũ trụ, cậu vẫn phải nghe theo mệnh lệnh của tôi!"
"Thật sao?"
Cố Giác khẽ cong môi.
Qua camera siêu nhỏ, thiếu gia họ Tống nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong gương một gương mặt tái nhợt, đôi môi trắng bệch, nhưng lại đang nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Dù đói đến mức như ngọn nến sắp tắt trước gió, nhưng ánh mắt cậu vẫn sáng rực đến đáng sợ, tựa như một hồ băng sâu ngàn trượng lạnh lẽo mà sắc bén.
Không hiểu sao, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng hắn. Giọng điệu bất giác dịu lại: "Chỉ cần cậu quay về ngay bây giờ… tôi sẽ tha thứ cho cậu."
Nhưng Cố Giác không còn để tâm đến hắn nữa.
Cậu nâng tay trái giữ chặt lấy vành tai, tay phải siết chặt chiếc khuyên — Xoẹt!
Một giây sau, chiếc khuyên tai lấp lánh ánh sáng xanh bị cậu giật thẳng ra, kéo theo một mảng da thịt!
Tiếng hét của thiếu gia họ Tống đột ngột cắt ngang.
Cố Giác vặn vòi sen, để dòng nước cuốn chiếc khuyên tai xuống cống thoát nước.
Phòng tắm lập tức trở nên yên tĩnh, không còn tiếng chó sủa ồn ào nữa, trả lại một không gian bình lặng đến thư thái.
Dù tai phải vẫn đang bỏng rát vì đau, nhưng Cố Giác lại nở nụ cười thỏa mãn đầu tiên kể từ khi xuyên không.