Editor: Thơ Thơ
Không, có lẽ, càng xác thực nói…… Anh từng có chính con của mình, nếu không phải năm đó đã xảy ra chuyện, con của anh khả năng cũng lớn giống Miêu Miêu như vậy ……
Dần dần mà, nhận thấy được động tác tay Miêu Miêu vỗ về thân thể mình ngừng lại, lúc này Hoàng Phủ Minh mới mở mắt.
Tiểu gia hỏa ngủ miễn bàn nhiều ngọt ngào, một khuôn mặt nhỏ tròn trịa phấn hồng làm người yêu thương.
“Miêu Miêu, con rốt cuộc là ai?”
“Vì sao đột nhiên xuất hiện ở trong sinh mệnh ta, lại kêu ta là daddy chứ?”
Sau khi nhặt Miêu Miêu về, Hoàng Phủ Minh phái người đi cục dân cư tìm, nhưng thần kỳ chính là, cơ sở dữ liệu dân cư vậy mà không có bất luận tin tức gì về bé gái này. Thơ_Thơ_ddlqd
Như vậy chỉ có thể chứng minh, bé gái này căn bản không thuộc về hoàng thành, rồi lại vì sao vô tình xuất hiện ở trước mặt anh?
“Này hết thảy là người ta an bài? Hay là Nói, trời cao ban con cho ta, kêu ta hiểu rõ, ba năm trước đây rốt cuộc ta đối với vợ của ta đã làm chuyện tàn nhẫn cỡ nào, hoặc là…… Là ông trời phái con tới đền bù đứa bé ta mất đi sao?”
Mặc kệ thế nào, Hoàng Phủ Minh đều tình nguyện tin tưởng bảo bối này là trời cao ban cho, bởi vì anh đánh tâm nhãn cảm thấy đứa nhỏ này đối với mình có một loại hấp dẫn bất ngờ, càng thêm cảm thấy……
Anh thập phần cần đứa nhỏ này tới bổ khuyết nội tâm mình thiếu hụt!
Trong biệt thự ba tầng lầu hoa lệ, Tuyết Vi ‘ xoa ’ mắt buồn ngủ chậm rãi đi ra phòng ngủ.
“Chị Vi Vi, chào buổi sáng.”
“Sớm, Tiểu Tiểu.” Cô lười nhác ngáp một cái, chậm rãi đi vào nhà ăn ăn xong bữa sáng rồi.
“Chị Vi Vi, cái này là lễ vật chị mang cho em sao?” Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy Ly Tiểu Tiểu cầm một cái hộp lễ vật đi tới trước mặt cô.
Tuyết Vi vừa thấy mới phát hiện, lễ vật này đúng là ngày hôm qua sau khi cô rời đi nhà ăn Michelin ba sao kia, vị giám đốc nhà ăn kia đưa cho mình……
Trở về ký ức tối hôm qua.
Đợi hai anh em Hoàng Phủ Nguyệt, Hoàng Phủ Minh chân trước mới vừa đi, cho dù cô sau lưng tính toán rời đi, nhưng mà vừa vặn đυ.ng vào giám đốc nhà ăn kia.
‘ Hoàng Phủ thiếu phu nhân, xin dừng bước, tôi có đồ vật sớm muốn đưa cho cô. ’ Nói xong, giám đốc nhà ăn liền đem một cái hộp lễ vật đóng gói xinh đẹp đưa đến trong tay cô. Thơ_Thơ_ddlqd
Tuyết Vi rất là buồn bực, giám đốc nhà ăn này làm gì muốn đưa đồ vật cho mình?
Cô mở ra vừa thấy, bên trong hộp lễ vật chính là một bộ Michelin nhà ăn tính chất bàn ăn tình lữ đặc biệt.
Muốn Nói, cô cũng lớn, Tiểu Tiểu ăn qua không ít lần nhà ăn Michelin ba sao, vẫn luôn chưa có nghe nói qua nhà bọn họ sẽ tiễn khách nhân bàn ăn tình lữ?
‘ vì sao muốn đưa bộ bàn ăn tình lữ này cho tôi? Nhà các người khi nào bắt đầu làm hoạt động như vậy? ’
‘ ha hả, Hoàng Phủ thiếu phu nhân cô lý giải sai lầm, nhà của chúng tôi cũng không làm bất luận hoạt động gì. Bàn ăn này là chủ tịch chúng tôi đặc biệt vì cô và Hoàng Phủ Quân Trường định chế. Chủ tịch chúng tôi ‘ giao ’ qua, chỉ cần cô vừa xuất hiện, tôi liền phải đem phần ăn này, nhất định phải tự mình đưa đến tay của cô. ’
Giám đốc nhà ăn giải thích làm Tuyết Vi càng không hiểu ra sao, cô vẫn luôn không rõ, vì sao từ khi mình tiến vào nhà ăn này, vị giám đốc này thật giống như quen biết cô.
Vì thế, giám đốc giải thích là……
Thời gian liên tục ba năm, đến ngày mười tháng ba mỗi năm, ngày hai tháng mười một, ngày 25 tháng 12, Hoàng Phủ Minh liền sẽ tới nhà ăn này, gọi phần ăn hai người, thiết lập một bữa tối ‘ lãng ’ mạn dưới ánh nến, một mình ăn đồ vật.
Mới đầu, tất cả mọi người đều cảm thấy là có người co Hoàng Phủ Minh leo cây, mới có thể làm cho anh gọi phần ăn hai người, chỉ có ăn một mình.
Nhưng dần dà, tất cả mọi người đều rất hiếu kì, vì sao mỗi năm đến mấy ngày này anh liền sẽ làm ra chuyện như vậy?
Giám đốc nhà ăn này nhịn không được tò mò dò hỏi lên.
Hoàng Phủ Minh liền cười Nói với anh ta, ba ngày này phân biệt là ngày anh cùng vợ anh quen biết, ngày kỷ niệm đăng ký kết hôn cùng với ngày sinh nhật vợ anh.
Vì thế, giám đốc lại tò mò, vợ anh đi nơi nào? Thơ_Thơ_ddlqd
Nhắc tới vấn đề này, Hoàng Phủ Minh khó có thể che dấu ‘ lộ ’ ra một nụ cười ưu thương, nhưng, anh giải thích lại chỉ nói…… vợ anh đi một nơi rất xa, rất xa ……
Sau khi chủ tịch nhà ăn này biết được việc này liền ra lệnh, chỉ cần nhìn thấy vợ Hoàng Phủ Minh xuất hiện, liền đem bộ bàn ăn tính chất tình lữ đặc biệt này tặng cho bọn họ lưu làm kỷ niệm……
Ký ức kéo về.
Mắt nhìn Ly Tiểu Tiểu cầm hộp lễ vật trong tay, ánh mắt Tuyết Vi dần dần tối sầm xuống.
Đối với Hoàng Phủ Minh, cô vẫn luôn biết người đàn ông này hoặc là không yêu, yêu liền nhất định thâm nhập cốt tủy, chính là……
Cô thật sự chưa từng nghĩ đến, chính mình giả chết ước chừng thời gian hơn ba năm, sắp bốn năm, người đàn ông này như cũ có thể làm được mười năm như một ngày, thuộc về ngày hội bọn họ, tế điện vốn nên thuộc về bọn họ. Si tình …… đến cỡ nào?! Ngay cả khả năng của cô đều không làm được chuyện này.
Nhưng……
Nếu như thế, năm đó vì sao anh phải sinh ra nghi ngờ đối với cô? Lại vì sao phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt đối với cô?!
…… Cơ bản nhất không phải là tín nhiệm sao?
Cho dù năm đó Tuyết Khả Duy thiết kế kín kẽ, nhưng anh cũng nên thoáng tín nhiệm cô một chút!!!
giãy giụa lần thứ hai xuất hiện ở trong lòng, Tuyết Vi không cách nào phủ nhận, cô bị Hoàng Phủ Minh si tình đả động, chính là vừa nhớ tới chuyện năm đó, cô lại không cách nào tiêu tan……
“Tiểu Tiểu, nếu em thích, liền cầm đi đi……” Gục đầu xuống, Tuyết Vi như suy tư gì ăn xong bữa sáng. Thơ_Thơ_ddlqd
Ly Tiểu Tiểu lập tức liền nhìn ra cô giống như đột nhiên có tâm sự, lại không hỏi ra miệng: “A, em đây không khách khí ……” Xoay người, vừa muốn rời đi……
“Chủ tử, bên ngoài có vị tự xưng Hoàng Phủ Minh tiên sinh muốn gặp ngài.”
Thủ hạ thông báo cắt đứt bữa Tuyết Vi dùng cơm, cô mặt vô cảm buông đôi đũa trong tay: “A, thật là không nghĩ tới, anh ta nhanh như vậy liền tìm đến chỗ ở của tôi, quả nhiên, ở địa bàn của anh, tôi thật đúng là không có bí mật gì có thể giữ lại.” Anh mắt lạnh lùng nhìn về phía tên thủ hạ kia: “ngoài anh ta ra, còn có ai?”
“trong lòng ngực anh ta giống như còn ôm một bé gái.”
“hả?” Hai tròng mắt theo bản năng hòa ‘ giao ’ Li Tiểu Tiểu thay đổi một ánh mắt, cô xoa xoa ‘ môi ’, tiêu sái ném khăn tới trên bàn cơm: “Đi, nói cho Hoàng Phủ Minh, tôi không gặp anh ta!”
“vâng……”
“Chị Vi Vi, anh rể đợi ở cửa, vì sao chị không gặp anh ta nha?” Ly Tiểu Tiểu tò mò đã mở miệng.
Tuyết Vi rũ xuống mi mắt, âm thanh lạnh lùng nói: “năm đó anh ta vô tình đuổi chị ra khỏi Nhà họ Hoàng Phủ bọn họ, kêu chị có miệng khó trả lời, chị đương nhiên cũng phải cho anh ta nếm thử tư vị này ……”
“ừm……” Ly Tiểu Tiểu theo bản năng ‘ rùng mình ’ một cái, duy nhất cô cảm giác chính là…… Đắc tội ai, đều không thể đắc tội người phụ nữ!!!
“Đi, Tiểu Tiểu, bồi chị đi ra ngoài gặp bạn tâm sự.”
“vâng……”
Hai người này từ cửa sau biệt thự đánh xe rời đi, xe chạy ước chừng ba tiếng đồng hồ mới đến nơi……