Editor: Thơ Thơ
“Ha hả, này còn không phải bát tự không có thông sao, tôi liền nghĩ, chờ nhị thiếu gia định ra tới cùng mọi người công đạo một chút.”
“Cũng đúng. Minh Nhi, chừng nào thì con cho mọi người tin vui. Mấy lão già chúng tôi đều chờ uống rượu mừng của con.”
Hoàng Phủ Minh trầm mặc không nói cười cười.
Bên cạnh, một người phụ nữ trung niên vội vàng cười nói: “anh tư hỏi gì vậy? Ngẫm lại, cha chúng ta cưới sáu người vợ; Anh hai Dương Vinh cũng cưới ba người vợ, Minh Nhi nhà chúng ta làm sao cũng không thể thua bởi Anh hai Dương Vinh đi? Cho nên…… hai cô con gái Nhà họ Tuyết, Minh Nhi đều phải cưới đi?”
“cảm tình tốt, cảm tình này tốt, Minh Nhi muốn Nhất Cổ Tác Khí (một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm), tranh thủ cưới bảy, tám người vợ. Thế Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta khai chi tán diệp.”
Cưới……
Bảy? Tám người vợ hả?
Tuyết Vi hoàn toàn không thể tin được lỗ tai mình, bọn họ coi Hoàng Phủ Minh là ngựa giống sao? Còn cưới bảy, tám người vợ hả? A, chỉ sợ dựa vào tính cách Hoàng Phủ Minh, cưới ba người vợ anh phải phiền đến chết đi?!
“tốt, tốt, mọi người đừng nói chuyện phiếm nữa. Không bằng chúng ta làm cái gì đi?”
đề nghị này rơi xuống, ánh mắt Địch Mạn Lị theo bản năng liếc về phía một người phụ nữ trung niên trong đám người kia.
Người phụ nữ kia hiểu ý cười, chậm rãi nói: “Hôm nay, vai chính trong nhà Anh hai Dương Vinh rõ ràng là hai cô con dâu tương lai của nhà bọn họ. Nếu muốn làm cái gì, tôi xem…… Không bằng kêu hai cô con dâu này đàn cho mọi người một khúc dương cầm khúc thế nào?” Thơ_Thơ_ddlequydon
“Cái đề nghị này không tồi.”
Không tồi hả?
A……
Tuyết Vi thật hoài nghi, người phụ nữ đưa ra kiến nghị này có phải bị Địch Mạn Lị thu mua hay không? Tuyết Phỉ Nhi đàn dương cầm cấp mười, cơ bản tương đương cấp bậc thầy, đây hiển nhiên là muốn kêu Tuyết Phỉ Nhi độc lãnh phong tao!?
“Em ba, em trước đi.”
“Ai, chị là Chị hai, chị trước đi.” Chị em hai người này đột nhiên khách sáo lên.
Xem mọi người đó là một nét mực.
“Không bằng tam nha đầu Nhà họ Tuyết đến đây trước đi, vừa mới phun thơ xuất chúng như vậy, làm em út nhà chúng ta vỗ tay trầm trồ khen ngợi, tôi tin tưởng dương cầm tự nhiên là không kém đi đâu.” Hoàng Phủ Dương Nam mỉm cười đã mở miệng.
Tuyết Vi chỉ phải bất đắc dĩ đứng sừng sững ở bên giá dương cầm trước chính sảnh ……
Đúng lúc này, cũng không biết ai trong đám người đột nhiên toát ra một câu: “chị dâu Nhã Lệ đàn dương cầm cũng rất tuyệt, không bằng kêu bọn hợp tấu một khúc với mẹ chồng tương lai thế nào?”
“Cái đề nghị này hay, tới, chị dâu Nhã Lệ, đã lâu chúng tôi không nghe chị diễn tấu. Hôm nay chúng tôi cũng coi như có thể no tai rồi.”
Dạ Phi Nhã Lệ vốn định cự tuyệt, nề hà mọi người quá mức nhiệt tình, chỉ phải việc nhân đức không nhường ai. “nếu tôi đàn không tốt, các người không được chê cười tôi.”
“Chúng tôi nào dám.”
Tuyết Vi ngồi ở trước dương cầm nhìn Dạ Phi Nhã Lệ chậm rãi đi tới chỗ mình, nháy mắt đôi mắt phượng liền tối sầm xuống: “Bác gái Hoàng Phủ…… Kỳ thật…… Kỳ thật……” Thơ_Thơ_ddlequydon
“Làm sao vậy? Tam nha đầu?”
“Kỳ thật, cháu, cháu không biết đàn dương cầm.”
“A?”
Tuyết Vi ra vẻ khó xử cắn khóe môi, áy náy cúi thấp đầu xuống.
Vẻ mặt mọi người mờ mịt anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. “Tam tiểu thư không biết đàn dương cầm, đây thật đúng là mới mẻ!”
“tôi đến đây đi.” Có cơ hội có thể che lại hào quang của Tuyết Vi, Tuyết Phỉ Nhi nơi nào chịu buông tha chứ? Không chút khách khí thủ tiêu vị trí của cô.
Trong phút chốc, sắc mặt Địch Mạn Lị liền trầm xuống, đôi tay gắt gao nắm chặt nắm tay.
Tiếng dương cầm mỹ diệu quanh quẩn trong phòng khách to như vậy, tất cả mọi người say mê.
Không cách nào phủ định, ở phương diện đàn dương cầm, Tuyết Phỉ Nhi thật là cao nhân nhất đẳng, thập phần xuất sắc, lập tức liền che đậy hào quang của Dạ Phi Nhã Lệ.
“nhị tiểu thư Nhà họ Tuyết thật đúng là kỹ cao một bậc, đều Nói rằng, người phụ nữ đàn dương cầm là có sức quyến rũ nhất, Địch phu nhân, bà giáo dục con gái thật tốt.” Mọi người tán thưởng khen không dứt miệng.
Địch Mạn Lị chỉ gượng ép cười, càng thêm thế Phỉ Nhi diễn tấu vừa toát mồ hôi lạnh một phen.
Tuyết Vi lẳng lặng đứng ở một bên nheo lại đôi mắt lạnh, khóe miệng chậm rãi khơi mào một nụ cười tà…… Thơ_Thơ_ddlequydon
A……
Dạ Phi Nhã Lệ, không phải bà thích tọa sơn xem hổ đấu sao? Vậy theo tôi thấy …… Lần này…… bà còn bình tĩnh hay không!
Một khúc hợp tấu kết thúc, mọi người tán thưởng cố vỗ tay.
“kỹ thuật dương cầm của Nhị tiểu thư Nhà họ Tuyết thật là không thể chê. Chị dâu, em thật là hâm mộ chị, chị từ nơi nào chọn được hai cô con dâu ưu tú như vậy? Một người ngâm thơ lợi hại, một người đàn dương cầm so với chị còn muốn xuất chúng hơn.”
“Ha hả, này còn không phải……”
Đợi Dạ Phi Nhã Lệ vừa muốn mở miệng, Tuyết Phỉ Nhi lập tức cắt đứt lời bà: “cháu nơi nào đàn hay như Bác gái Hoàng Phủ? Đây đều là Bác gái Hoàng Phủ nhân nhượng cháu mới phải.”
“Hả? Hóa ra là như thế này à? Chị dâu, con dâu này của chị thật đúng là ngoan ngoãn.”
“A, đúng vậy…… Đúng vậy……” Dạ Phi Nhã Lệ gượng cười, trầm mặc không nói gì ngồi trở lại trên sô pha.
Thực mau, đã đến giờ ăn cơm.
Dạ Phi Nhã Lệ vừa tiếp đón khách khứa, vừa bận rộn trong ngoài, rất là hiền huệ.
“Tới.” Trong phòng bếp, bà vẫy vẫy tay với một hầu gái.
Hầu gái kia bước nhanh chạy tới trước mặt Dạ Phi Nhã Lệ: “Phu nhân, có cái gì phân phó?”
Hai tròng mắt bà chợt lóe, bám vào bên tai người hầu gái kia phân phó vài câu……
Hầu gái kia lập tức hiểu ý gật gật đầu: “vâng, tiểu nhân biết nên làm sao……”
Yến tiệc trong phòng khách hoa lệ, tất cả thân thích Nhà họ Hoàng Phủ tổng cộng chia làm ba bàn. Muốn Nói rằng, chỗ ngồi Nhà họ Hoàng Phủ này an bài rất là khéo léo. Thơ_Thơ_ddlequydon
Một ít người địa vị xã hội không đủ hợp thành một bàn; một ít quan hệ thân cận cùng Hoàng Phủ Dương Vinh hợp thành một bàn. Mà chủ bàn, tự nhiên là Hoàng Phủ Dương Vinh cùng với người họ nội …… một nhà Hoàng Phủ Dương Nam còn có Hoàng Phủ Tước, có thể thấy được địa vị hai người ở Nhà họ Hoàng Phủ.
“Đến đây đi, chúng ta nâng chén đi.” Đồ ăn cơ bản đã lên không sai biệt lắm, mọi người giơ lên ly rượu, lấy mỗi năm chúc mừng một lần tụ hội gia tộc.
Các trưởng bối nâng ly chúc mừng, nói chuyện trời đất; nhóm người cùng tuổi Hoàng Phủ Minh ghé vào cùng nhau.
“Chú Tước, Gần đây chú có tác phẩm gì mới không?”
Nghe Tuyết Phỉ Nhi xưng hô với Hoàng Phủ Tước, Tuyết Vi hơi ngây người một chút: “Chú Tước?” Ánh mắt chậm rãi nhìn về phía anh em Nhà họ Hoàng Phủ kia, khát vọng được đáp án.
Ai ngờ, sắc mặt hai người kia căng thẳng, cầm lấy chén trong tay, miệng liền mãnh liệt xấu hổ lùa cơm.
“Ai nha, cái miệng nhỏ của Tuyết nhị tiểu thư thật là ngọt, không giống người nào đó, gặp mặt, tiếng chú đều không biết gọi, thật sự là không lễ phép!” Tầm mắt Hoàng Phủ Tước chậm rãi nhìn về phía
Tuyết Vi, đôi môi hồng nhuận hình như có ý giơ lên một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“vì sao tôi phải kêu anh là chú hả?”
“Hừ? Xem ra cháu trai lớn của tôi không nói cho cô, Minh Nhi, nhanh lên, nói cho vợ tương lai của cháu, tôi là gì của cháu!”