Editor: Thơ Thơ
Từ mấy ngày trước, Địch Mạn Lị đã dặn dò qua cô, nhất định phải chú ý hai thân thích Nhà họ Hoàng Phủ.
Một là Em trai thứ ba cùng cha cùng mẹ với Hoàng Phủ Dương Vinh, Hoàng Phủ Dương Nam, hiện nay là lão đại nhất lưu trong thương giới, ngay cả Tuyết Vĩ Quốc đối với ông ta đều né tránh ba phần.
Hai chính là người con út của Nhà họ Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Tước! Người này, từ khi sinh ra đã bị rót danh hiệu thần đồng, năm tuổi ngâm thơ câu đối; khi mười tuổi chỉ số thông minh cũng đã đạt tới 200. Hiện nay, bất quá mới hai mươi tuổi đã nổi danh khắp thiên hạ là nghệ thuật gia xuất chúng, không ít nhân vật lãnh đạo chính giới, bao gồm yếu lĩnh nước láng giềng đều đến quỳ cầu tác phẩm của anh.
“Trừ bỏ 《thiếu nữ ác ma》, nhị tiểu thư còn thích bộ tác phẩm nào của tôi nữa?” Hoàng Phủ Tước đã chậm rãi mở miệng.
Tuyết Phỉ Nhi do dự một lát, mỉm cười nói: “《kiếp hồng nhan》”
“À? A……” Anh thâm ý cười thầm, một đôi mắt sáng trong trầm xuống, đôi tay chắp ở sau người đứng lên: “Hồng mãn rêu giai lục mãn chi, đỗ vũ thanh thanh, đỗ vũ thanh bi! Giao hoan không lâu lại chia lìa, Thải Phượng cô phi, Thải Phượng cô tê.” (bài thơ này mình không hiểu ý nên đành chịu vậy).
“Đứa em út này, thuộc loại thích trêu cợt người, lại bắt đầu làm khó dễ người.” Mọi người lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
“Đúng vậy, bất quá tôi tin tưởng lấy tư chất nhị tiểu thư Nhà họ Tuyết, khẳng định sẽ không bị em út làm khó đến.”
Bên tai, tiếng nói nhỏ khe khẽ giao lưu bức thái dương Tuyết Phỉ Nhi không khỏi toát một giọt mồ hôi lạnh, cô thực sự không biết Hoàng Phủ Tước này nói chính là cái gì, càng thêm không biết ý anh muốn làm sao.
Khi mọi người toàn tình đầu nhập ở trên người hai người Hoàng Phủ Tước và Tuyết Phỉ Nhi, Hoàng Phủ Minh nghiêng đầu, nói nhỏ: “Nguyệt, em chạy nhanh đi xem, vì sao Tuyết Vi còn chưa qua tới?”
“vâng.” Hoàng Phủ Nguyệt nhanh chóng đứng lên, nhưng mới vừa đi chưa được hai bước……
“Đừng sau tương tư là bao lâu? Sau sẽ khó biết? Sau sẽ khó kỳ? Này tình dùng cái gì biểu tượng tư? Một đầu tình từ, một đầu thơ tình.” Một giọng nói thanh thúy dễ nghe truyền đến từ chỗ cổng lớn. Thơ_Thơ_ddlequydon
Trừ bỏ Hoàng Phủ Tước, mọi người sôi nổi nhìn qua đi……
Chỉ thấy, Tuyết Vi mặc một thân váy dài màu tím, mặt mỉm cười đi đến.
Cảm giác ung dung hoa quý tự nhiên không cần phải nói, một khuôn mặt nhỏ mộc mạc càng đủ để mê đảo chúng sinh.
Hoàng Phủ Tước đưa lưng về phía Tuyết Vi, hai tròng mắt chợt lóe, tiếp tục nói: “Mưa đánh hoa lê thâm đóng cửa, phụ lòng thanh xuân, hư phụ thanh xuân! Thưởng tâm chuyện vui cộng ai luận? Hoa hạ mất hồn, dưới ánh trăng mất hồn.”
“Buồn tụ mi ngọn núi tẫn ngày nhăn mày, ngàn điểm đề vết, vạn điểm đề vết; hiểu nhìn bầu trời mầu mộ nhìn vân, được cũng tư quân! Ngồi cũng tư quân.”
“Tuyệt diệu!” Hoàng Phủ Tước không khỏi vỗ tay kêu lên tuyệt, nhưng trong nháy mắt anh quay đầu lại, cả khuôn mặt thoáng chốc liền cứng lại rồi!
Tuyết Vi cũng choáng váng.
Nhìn mặt tuấn tú trước mắt kia, trong con ngươi cô tràn ngập không thể tưởng tượng.
Không để mọi người sinh nghi, cô nhanh chóng áp xuống phân kinh ngạc kia, mỉm cười nói: “Các vị chú bác, cô dì, để mọi người đợi lâu, Tuyết Vi thật xin lỗi.”
“Vị này chính là?”
“Các vị, tới, không phải các người muốn gặp một vị hôn thê khác của Minh Nhi sao? Này không, liền ở trước mắt.” Dạ Phi Nhã Lệ mỉm cười ôm bả vai Tuyết Vi.
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, nhưng nhìn xem thời gian, vậy mà bọn họ ước chừng đợi Tuyết Vi nửa giờ!
“Ta nói nha đầu, lúc này mới gặp mặt lần đầu, cháu đến trễ mà chào hỏi cùng chúng ta sao?” Không biết thân thích nào nói một câu, làm cho không khí hiện trường vô cùng khẩn trương.
Địch Mạn Lị và Tuyết Phỉ Nhi ở bên xem kịch vui không khỏi âm thầm nở nụ cười. Thơ_Thơ_ddlequydon
“Ha hả, các vị chú bác khả năng có điều không biết, Tuyết Vi biết hôm nay được gặp các vị, cho nên đã chuẩn bị tỉ mỉ một ít lễ vật, ai ngờ, những cái lễ vật đó ở giữa đường rơi xuống một ít, Tuyết Vi vội vàng sửa sang lại, lúc này mới bị làm cho đến trễ.” Nói xong, Tuyết Vi mỉm cười vỗ vỗ tay.
Chỉ thấy, Ninh Ninh khuân vác vô số hộp lễ vật cố sức đi đến.
“Một chút lễ mọn, coi như là Tuyết Vi hiếu kính các vị trưởng bối một ít tâm ý đi. Hy vọng mọi người không cần ghét bỏ.” Tuyết Vi ưu nhã phái ra lễ vật cho mọi người.
Nhóm thân thích nhận được lễ vật sôi nổi nhìn nhau hạ ánh mắt: “Chị dâu, con dâu tương lai này, thật đúng là! Sẽ biết làm việc, mới lần đầu gặp mặt liền hiểu được cách xử thế làm người như vậy, nói vậy về sau là nhân tài đi?”
“Ha hả, như thế. Đừng nhìn nha đầu này tuy rằng ngày thường không nói một lời, nhưng vừa đến thời khắc mấu chốt liền có thể làm được chuyện xinh xinh đẹp đẹp, thể diện, hành vi tiểu nha đầu xử sự rất là thông minh, chị đừng xem thường cô ta.”
Trong nháy mắt, cảm xúc cả nhà oán giận bởi vì lễ vật Tuyết Vi xuất hiện phản chiến.
Vốn chờ xem kịch vui, sắc mặt mẹ con miễn bàn nhiều không xong!
ở nửa giờ trước.
Địch Mạn Lị mệnh lệnh Tiểu Thúy lừa Tuyết Vi đi biệt viện, cùng nhau đem cô khóa lại. Vì để làm cho Tuyết Vi đến trễ, do đó khiến cho thân thích Nhà họ Hoàng Phủ phản cảm.
Nhưng Tuyết Vi lập tức liền suy đoán ra quỷ kế của Địch Mạn Lị rồi, sau khi thoát khỏi phòng, cô lập tức mệnh lệnh Ninh Ninh đi biệt thự đem tất cả lễ vật chưa khui mang ra tới.
Chính cái gọi là lễ nhiều người không trách, cô vừa đưa ra lễ vật, tự nhiên biểu hiện ra cô coi trọng thân thích Nhà họ Hoàng Phủ, đương nhiên những người đó cũng không lại đi trách cứ cái gì…… Thơ_Thơ_ddlequydon
Một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ xẹt qua khóe miệng, Tuyết Vi chậm rãi nhìn về phía mẹ con Địch Mạn Lị ……
Tức khắc, mẹ con hai người kia đã bị chọc giận toàn thân phát run.
“tôi nói này bảo bối, những cái lễ vật đó ……” Hoàng Phủ Nguyệt chậm rãi tiến đến bên cạnh Tuyết Vi, anh càng xem những cái lễ vật đó càng cảm thấy quen mắt: “Hình như là của Anh hai tôi lần trước, lúc đi dạo phố mua cho cô đi?”
Nhắc tới cái này, Tim Tuyết Vi liền chảy máu. Thừa dịp lúc mọi người không chú ý, khuôn mặt cô khóc tang, nói nhỏ: “phải……”
“sao cô lại có thể như vậy? Vậy mà đem đồ vật Anh hai tôi tặng cho cô, đưa cho người khác?”
“anh cho rằng tôi muốn sao? Cái vòng cổ Tiffany kia, tôi luyến tiếc chưa mang; còn có cái vòng tay Cartier kia, ngay cả chạm vào tôi cũng chưa chạm qua, bây giờ đã bị bọn họ chia cắt…… Ô……”
“Khóc cái gì mà khóc? Nhìn cô về điểm tiền đồ này, trở về tôi mua cho cô là được!” Hoàng Phủ Minh một bên thấp giọng mắng.
Vừa nghe lời này, Đôi mắt Tuyết Vi đều sáng: “Hoàng Phủ Minh, anh đừng quên anh nói gì đó nha!”
Bất đắc dĩ, anh chưa từng thấy qua người phụ nữ nào thấy tiền sáng mắt như vậy!
“Hừ, tham tài!” Hoàng Phủ Nguyệt không chút khách khí trừng mắt liếc cô một cái.
Tuyết Vi cũng không so đo, đồ vật đưa ra bây giờ có người bồi thường, nói cô tham tài, vậy thì tham tài, hắc……
“Anh hai, chị dâu, em mới vừa nghe nha đầu kia nói mình kêu Tuyết Vi. Nên sẽ không?”
“Đúng vậy, cô ta chính là con gái thứ ba của Nhà họ Tuyết.”
“Hả?” Lần thứ hai tầm mắt mọi người động tác nhất trí nhìn về phía
Tuyết Vĩ Quốc: “gia hỏa này! Vậy mà hai con gái đều là con dâu tương lai của Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta, vậy mà một chút đều không tiết lộ?”