“Hả? Nếu như không lấy cô ta làm mồi nhử thì làm sao ngươi cắn câu được đây?” Kể từ khi Ngự Ngạo Thiên tự tay cắt đứt quan hệ với Tông Thiếu thì đã tính đến những chuyện xảy ra ngày hôm nay, đó cũng là lí do mà hắn cho người đi theo nằm vùng chờ đợi bên cạnh Dao Dao từ lâu. Khóe môi nhẹ nhàng nở một nụ cười nham hiểm, Ngự Ngạo Thiên chậm rãi ngồi vào vị trí vốn dĩ thuộc về Tông Khánh Thụy.
Lúc này, Tông Khánh Thụy chỉ cảm thấy tất cả những tin đồn trong giang hồ về Ngự Ngạo Thiên đều rất đúng.
Hắn dùng Lạc Dao Dao để nhử Tông Khánh Thụy mắc câu, vậy nên lúc ở phái Long Kỳ mới cố ý giả dạng làm chồng của Lạc Dao Dao, cùng Lạc Dao Dao rời đi. Thiết kế từng nước cờ tỉ mỉ chính xác như vậy, chặt chẽ đến mức một giọt nước cũng không lọt, khẳng định đầu óc tỉnh táo cùng với... thái độ máu lạnh vô tình coi phụ nữ là công cụ ấm giường của hắn!
Ngay từ đầu hắn đã biết ai tấn công bất ngờ vào công ty của mình nhưng lại án binh bất động, sau đó liền hậu phát chế nhân, thể hiện sự khôn ngoan của hắn!
Việc ngày hôm nay hắn xuất hiện ở đây cũng đã nói rõ tính cách có thù tất báo của hắn!
Nụ cười lúc hắn bước vào Xích Long bang càng khẳng định thái độ bình tĩnh, tỉnh táo của hắn.
Ngoài ra còn có rất nhiều, rất nhiều những chi tiết nhỏ không đếm được, thế nhưng tất cả đều chứng minh sức mạnh của Ngự Ngạo Thiên lớn đến mức nào!
Đây là lần đầu tiên Tông Khánh Thụy đấu cùng với hắn, chỉ là ngay từ đầu Ngự Ngạo Thiên đã nắm giữ và kiểm soát toàn bộ mọi thứ trong tay, khiến Tông Khánh Thụy có cảm giác mình cũng chỉ là một quân cờ của Ngự Ngạo Thiên mà thôi, thậm chí ngay cả một chút sức phản kháng cũng không có.
Dĩ nhiên, thua bởi nhân vật truyền kỳ như Ngự Ngạo Thiên chính là việc bình thường, chỉ là...
Hắn không có cách nào quên được sự thật hắn bị Lạc Dao Dao lừa gạt, hắn vĩnh viễn cũng không quên lúc tra hỏi cô nhóc kia, dáng vẻ cô vô tội, thái độ rất tỉnh táo. Nếu như khi đó cô để lộ ra một chút sơ hở thì có lẽ mọi việc cũng sẽ không trở nên như bây giờ, rốt cuộc thì cô nhóc đó là người nào?
Đợi Tông Khánh Thụy nghĩ đến vấn đề này, liền thấy một tên đàn em lo lắng từ bên ngoài chạy vào: “Không tốt rồi, không tốt rồi, đại ca, Xích Long bang chúng ta đã bị người của Ngự Long xã bao vây!”
“Cái gì?” Tông Khánh Thụy sửng sốt một chút, một giây kế tiếp...
Chỉ thấy Long Diệp vẫn một mực im lặng thì lúc này đôi mắt chợt lóe, đi nhanh tới sau lưng Tông Khánh Thụy, một tay nắm lấy tóc của hắn, đâm dao ngắn cầm trong tay vào lưng hắn.
“Đại ca?”
“Ba!”
Còn không chờ tên đàn em của Xích Long bang kia kịp phản ứng, chỉ thấy Tuyết Đồng nhanh chóng khởi động công tắc trên chiếc nhẫn, một trận gió thổi qua, “hưu hưu hưu”, chỉ qua vài cái liền có mấy tên đàn em kêu rên “thảm thiết” ngã trên mặt đất. Những người còn thừa lại thì bị dọa đến mức suýt nữa đã không dám nhúc nhích gì.
Lúc này, ngồi ở chủ vị, Ngự Ngạo Thiên chậm rãi đưa mắt nhìn về phía Tông Thiếu cách đó không xa.
Khi đối diện với đôi mắt tà ác kia thì Tông Thiếu rất run sợ, hắn chỉ cảm thấy hai chân mình không nghe theo sai bảo, liên tục run rẩy: “Ngự, Ngự đại ca... xin tha mạng... tha mạng.”
Đứng dậy, Ngự Ngạo Thiên chậm rãi đi tới trước mặt Tông Thiếu, khóe miệng cong lên thành một hình cung, hắn giơ tay lên nắm lấy cổ của Tông Thiếu!
“Đừng.” Nhất thời Tông Thiếu sợ xanh mặt, đến nỗi ngay cả dũng khí để vùng vẫy cũng không có, giống như một người đang đợi cái chết đến, mặc cho tay của Ngự Ngạo Thiên càng bóp càng chặt.
“Ngự, Ngự đại ca.” Lúc này, Tông Khánh Thụy với con dao giữa lưng chật vật bò đến dưới chân Ngự Ngạo Thiên: “Van xin cậu, buông tha cho con trai của tôi. Van xin cậu...”
“Ha.” Hắn lạnh lùng cười một tiếng, rũ mắt nhìn xuống Tông Khánh Thụy đang giống như chó vẩy đuôi lấy lòng chủ: “Chỉ khi các ngươi chết đi... về sau mới có thể giảm bớt nhiều phiền phức cho vật nhỏ kia!” Dứt lời, liền thấy đôi mắt hắn trở nên tối tăm đầy thâm thúy, lại càng tăng thêm lực ở tay đang bóp cổ Tông Thiếu.
Tông Khánh Thụy đang nằm trên mặt đất dường như kịp thời phản ứng được chuyện gì đó, nhanh chóng nói: “Tiểu Tông, nhanh! Nhanh cho Ngự đại ca biết, cả đời này con cũng sẽ không nói cho người khác biết quan hệ giữa cậu ấy cùng cô gái kia, nhanh lên!”
Mặc dù không hiểu rõ ý của cha mình muốn nói gì nhưng Tông Thiếu vẫn làm theo lời của cha mình: “Ngự, Ngự đại ca, tôi... tôi cam đoan sẽ không bao giờ nói cho người khác biết... quan hệ giữa anh cùng Lạc, Lạc Dao Dao.”
“Thật sao?”
“Thật sự!” Tông Thiếu gật đầu khẳng định.
“Nếu vậy...” Ngự Ngạo Thiên từ từ buông lỏng tay đang bóp cổ Tông Thiếu.
Trong lúc đó hai cha con gần như thở phào nhẹ nhỏm.
Nhưng mà trong một giây tiếp theo...
“Pằng” Một tiếng súng vang lên, trong nháy mắt đầu Tông Thiếu trúng đạn ngã xuống trong vũng máu. Lúc này ở trên mặt Ngự Ngạo Thiên là vẻ mặt cực kỳ tà ác, giống như một ác ma làm cho người khác vô cùng sợ hãi: “Tôi chỉ biết người chết mới có thể tuân theo lời hứa mà giữ được bí mật.”
“Ngự Ngạo Thiên! Cậu quả thực, cậu quả thực không phải con người! Tông Khánh Thụy tôi lăn lộn hơn mười năm trong thế giới xã hội đen, cả đời này cũng chưa từng thấy qua người đàn ông nào lãnh huyết vô tình đến mức tận cùng giống như cậu vậy! Nhưng...” Im lặng một lúc lâu, Tông Khánh Thụy bỗng nhiên nở nụ cười tự giễu: “Tôi thật sự rất bội phục khi cậu có thể che giấu tình cảm sâu như vậy!”
“Chỉ khi các ngươi chết đi... về sau mới có thể giảm bớt nhiều phiền phức cho vật nhỏ kia.”
Nếu như không hiểu sai những lời này của hắn thì Ngự Ngạo Thiên nhìn như là đang dùng cô gái kia làm mồi nhử, thực ra... Chắc là càng thêm muốn bảo vệ cô ấy kỹ hơn mới đúng!
Cho đến giờ phút này Tông Khánh Thụy mới phát hiện ra đây là bố cục mà Ngự Ngạo Thiên bày ra! “Luyến tiếc cho một đứa trẻ phải khoác lên vẻ ngoài của sói sao? Ha ha ha, Ngự Ngạo Thiên cậu thực sự là đủ ngoan độc cùng gan lớn, với thực lực như vậy thì cậu muốn thống trị thế giới hắc đạo chẳng phải là dễ như trở bàn tay hay sao, vậy còn làm chính trị làm cái gì hả?” Tông Khánh Thụy không hiểu hỏi.
“Bởi vì...” Hắn cúi người xuống, cười tà ác một tiếng, âm u nói: “Chỉ có làm chính trị mới có thể chân chính một tay che trời được!”
Dù cho thế lực trong hắc đạo có lớn hơn nữa thì cũng cần tiền để duy trì; mặc dù là làm thương nghiệp mạnh cũng cần có giới chính trị ủng hộ; nhưng mà, một khi thống trị được giới chính trị thành công, như vậy thì... đồng nghĩa với việc có được toàn bộ thế giới!
Trong chớp nhoáng này, khí phách trên người Ngự Ngạo Thiên phát ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật sâu vào hai mắt Tông Khánh Thụy, ngay lập tức hắn liền lộ ra nụ cười bội phục: “Ha ha ha, có thể thật sự được chết trong tay một người có dã tâm sâu đậm như cậu... Là vinh hạnh của tôi.” Dứt lời, hắn liền nhắm mắt lại.
“Ngạo Thiên, những người còn lại thì làm sao bây giờ?” Long Diệp đi tới bên cạnh hắn hỏi.
Ngự Ngạo Thiên đứng lên, lạnh nhạt quét mắt nhìn qua dư đảng còn sót lại bên trong nhà, lạnh lùng nói: “Gϊếŧ chết toàn bộ đi!” Bỏ lại câu nói vô tình này, hắn bước nhanh qua thi thể Tông Khánh Thụy rồi dần dần biến mất ở Xích Long bang.
Nhưng mà khí thế mạnh mẽ khiến tất cả mọi người phải khϊếp sợ của hắn lại mãi luôn quanh quẩn ở bên trong Xích Long bang, thật lâu sau vẫn không hề tan biến đi...
“Ngực phẳng, căn nhà này không phải là của Ngạo Thiên sao? Vì sao cô lại ở đây hả?” Long Kỳ đưa Dao Dao trở về nhà, thế nhưng vừa nhìn thấy biệt thự này hắn đã rất sững sờ.
Dao Dao thật sự hoài nghi Long Kỳ rốt cuộc là khờ thật hay là vẫn đang tiếp tục giả ngu, chẳng lẽ Ngự Ngạo Thiên không có nói cho hắn biết quan hệ giữa bọn họ sao? “Hay là anh nên hỏi Ngự Ngạo Thiên đi, tôi vào đây, hôm nay rất cám ơn anh.”
“Này! Này! Ngực phẳng, đừng nhẫn tâm đi như thế chứ, tốt xấu gì tôi cũng là bạn trai của cô trong một giờ mà, cô sẽ không mời tôi vào trong ngồi một lát sao?”