Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 75: Nam nhân vô tình

"YAA.A.A.. thì ra là tôi lại nổi tiếng như vậy? Đến trưởng bối đại nhân ông cũng biết đến tôi?"

"Đương nhiên. Người nào không biết rằng Ngự lão đại có bốn gã mãnh tướng thuộc hạ, một là lãnh đạo tài cán Hàn Ly Thương, nghe nói việc buôn bán với nước ngoài của Ngự lão đại là do hắn quản lý; hai là được người xưng là khẩu phật tâm xà Long Diệp thì ra là anh trai cậu; ba là Mạc Tuyết Đồng đại mỹ nhân; người cuối cùng... Là có thể dùng một địch mười, còn là Ngự Long xã nhỏ nhất, có thể...Là một người có thân thủ siêu phàm, Long Kỳ anh rồi!"

Lời này cũng không phải là Tông Khánh Thụy nói quá, danh tiếng của Ngự Ngạo Thiên ở hắc đạo không cần phải nói nhưng danh tiếng của bốn tên thuộc hạ của hắn cũng không kém đi nơi nào, nếu như bọn họ không phải vì phục vụ Ngự Ngạo Thiên thì cho dù một mình đi ra tổ chức bang phái cũng tuyệt đối có thể chen vào trước vài tên rồi.

"A, thật sự là đa tạ trưởng bối đại nhân đã khen ngợi." Nói xong, Long Kỳ nở nụ cười vô lại.

"Chúng ta trở lại chuyện chính, không biết Ngự lão đại gọi Long Kỳ anh tới tìm tôi có chuyện gì không?"

"Không phải lão đại nhà tôi bảo tôi tới."

"A? Đó là..."

"Xem sẽ biết." Nhãn châu Long Kỳ xoay động, một tay ôm Dao Dao đang đứng ở một bên vào trong ngực: "Ông bắt nữ nhân của tôi, tôi đương nhiên muốn tới rồi!"

Nghe xong lời này, Dao Dao mơ hồ đã hiểu ra, không có bất kỳ kháng cự liền tùy ý để Long Kỳ ôm mình, biểu hiện cũng cực kỳ tự nhiên.

"Hóa ra cô gái này là nữ nhân của anh sao?"

"Đúng vậy, nhắc mới nhớ..., trước đó không lâu con trai của ông đùa giỡn nữ nhân tôi, tôi liền còn chém đi tay của hắn. Đúng không? Tông Thiếu." Long Kỳ cười xấu xa nhìn về phía Tông Thiếu đứng cách đó không xa.

Một mực im lặng, trong lòng Dao Dao thật sự là muốn gϊếŧ chết tên Long Kỳ này, nào có ai đã chém mất tay của người ta mà lại đi châm chọc người ta nữa, tên Long Kỳ này thiệt là!

"Thì ra là có chuyện như vậy à." Lúc này, Tông Khánh Thụy rốt cục đã có chút manh mối, lại dựa trên tuổi tác của Long Kỳ cùng Dao Dao, hắn càng làm sâu sắc cho rằng hai người là tình nhân.

"Nếu thật là nói như vậy, đích thật là do con của tôi không đúng."

"Cha!"

"Tiểu Tông, con im ngay cho cha! Long Kỳ cậu, lúc nãy có chút hiểu lầm, hiện tại mọi chuyện đã sáng tỏ, vậy cậu liền mang theo nữ nhân của cậu đi thôi."

"Vậy cứ như thế, trưởng bối đại nhân." Dứt lời, Long Kỳ nhanh tay lôi kéo Dao Dao biến mất khỏi Xích Long bang.

"Cha, cha thật sự như vậy liền thả bọn họ đi?" Tông Thiếu không cam lòng chất vấn.

Chỉ thấy Tông Khánh Thụy chậm rãi đứng lên: “Chuyện này cũng không có cách giải quyết. Vừa đến, cô gái kia đã không phải là nữ nhân của Ngự Ngạo Thiên, chúng ta không thể uy hϊếp được Ngự Ngạo Thiên; thứ hai, Long Kỳ cũng không phải cái đèn đã cạn dầu, cho dù cường ép tạm giam hắn, chỉ là cho Ngự Ngạo Thiên biết ý đồ của chúng ta, cho hắn thêm lý do để khai chiến mà thôi, tội gì làm cho lưỡng bại câu thương như vậy? Chỉ có thể chờ một khoảng thời gian nữa! Bằng mặt mà không bằng lòng: "Đợi tiếp theo nhất định bắt lấy điểm yếu của Ngự Ngạo Thiên rồi uy hϊếp hắn, trực tiếp dồn hắn vào chỗ chết!"

Nghe lời nói của phụ thân..., một bên Tông Thiếu bất đắc dĩ lầm bầm lầu bầu: "Muốn bắt lấy điểm yếu một người để uy hϊếp đơn giản là ra tay với nữ nhân của hắn cùng người nhà, Ngự Ngạo Thiên quả thực là hoàn hảo, không góc chết, hiện tại thật vất vả để cho rằng cô gái kia là nữ nhân của hắn, không nghĩ tới cuối cùng lại nhận lầm người, đến cùng thì chừng nào mới có thể dồn hắn vào chỗ chết đây?"

"Lão đại! Lão đại! Ngự... Ngự Ngạo Thiên đến." Đột nhiên, một tiểu đệ khẩn trương chạy vào Xích Long nội đường.

Tông Khánh Thụy cùng Tông Thiếu liếc nhau một cái: "Ngươi xác định là Ngự Ngạo Thiên tự mình đến hay sao?"

"Xác thực, xác định."

"A, như thế nào Long Kỳ vừa đi, Ngự Ngạo Thiên lại đến? Hắn dẫn theo bao nhiêu người đến?"

"Ước chừng mười mấy người!"

"Chỉ mười mấy người sao, cha... Cha lúc này không cần phải căng thẳng?" Tông Thiếu không lưu tình chút nào liền cười nhạo lên phụ thân của mình.

"Ngươi nói nhảm ít thôi. Nhanh, mời hắn vào."

"Vâng, lão đại."

Chỉ là trong một giây lát, Ngự Ngạo Thiên mang theo Long Diệp cùng Mạc Tuyết Đồng cùng với mười mấy tên thủ hạ chậm rãi đi vào Xích Long bang.

Tông Khánh Thụy nhìn lên liền vội vàng bắt đầu nghênh đón: "Ngự lão đại, nay là có chuyện gì vậy? Long Kỳ vừa đi, cậu liền đích thân tới đây?"

"À, tôi chính là xác nhận hắn đi rồi mới tới tìm ông."

Ngự Ngạo Thiên trong lúc này nói ra lời nói ẩn chứ hàm ý, Tông Khánh Thụy liền không khỏi ngẩn người: "Ngự lão đại ý cậu... Là?"

"Ai da, thực ra thì hôm nay tôi tới là muốn nhờ trưởng bối đại nhân ông giúp một việc." Hắn cố ý chuyển hướng chủ đề.

"Chuyện gì?"

"Là như thế này." Ngự Ngạo Thiên một tay để trong túi, ra vẻ do liền bước đi thong thả: "Vài ngày trước, có mấy con ruồi tập kích công ty của tôi, tôi muốn nhờ trưởng bối đại nhân ông... Giúp tôi điều tra mấy con ruồi là do ai phái đến, ông có giúp được không?" Nói xong, hắn dừng bước, tay mạnh mẽ vỗ xuống bả vai Tông Khánh Thụy.

Dọa cho Tông Khánh Thụy không khỏi toàn thân run lên một cái giật mình, sắc mặt cũng tái mét, thật lâu mới khôi phục lại: "A, ha ha, Ngự lão đại. Cậu chắc không biết, cậu trước kia ở Nhật Bản liền biết danh tiếng bọn tôi ở trong giới hắc đạo Trung Quốc này đều là không người không biết không người không hiểu đấy, có thể từ khi hai năm trước cậu đến Trung Quốc buôn bán lớn liền rất ít liên quan đến hắc đạo, tất cả mọi người đồn đãi rằng cậu muốn giặt rửa đáy ngọn nguồn, hơn nữa tôi đoạn thời gian trước nhận được tin tức, nghe nói cậu còn có ý gia nhập giới chính trị, tham gia ứng tuyển chức thượng nghị viện. Đã nói như vậy..." Nhãn châu xoay động: "Cho dù tôi có giúp cậu tra ra là ai tập kích công ty của cậu thì cậu không có bằng chứng chứng minh là họ làm thì cậu có thể trả thù sao?"

Tông Khánh Thụy trong lời nói rõ ràng ẩn chứa ý uy hϊếp, hắn cũng nghe ra Ngự Ngạo Thiên đã biết được người là do hắn phái đến tập kích công ty hắn rồi. Phàm là ai trên thương trường người nào không biết Ngự Ngạo Thiên là người có oán tất sẽ báo? Hắn đã biết ai tập kích hắn công ty lại còn chậm chạp án binh bất động, đơn giản là không mình bị dính đến chuyện của hắc đạo. Xem ra chuyện đồn đãi Ngự Ngạo Thiên muốn lấn sang giới chính trị có lẽ là sự thật!

"Mà này, tin tức trưởng bối đại nhân tin tức thật đúng là nhanh nhưng ông nói sai một câu rồi."

"Sai cái gì?"

Lấy tay khỏi bờ vai Tông Khánh Thụy, Ngự Ngạo Thiên ưu nhã giật giật cà vạt trên cổ: "Tôi hiện tại thế nhưng mà là một người thương nhân đứng đắng, hoàn toàn sẽ không làm ra chuyện trả thù? Nhưng..." Hai con ngươi hắn tối sầm lại, có chút phất phất tay: "Nếu có người trói nữ nhân của tôi, tôi tại không lên tiếng vậy thì cũng quá vô dụng có phải hay không?"

Lúc này, hai tên đàn em của Ngự Ngạo Thiên từ ngoài cửa nâng một thân nam nhân đầy máu đi đến.

"Tông, trưởng bối đại nhân!"

Tông Khánh Thụy nhìn thấy một màn này, liền nhận ra người này đúng là người được phái đi bắt cóc Lạc Dao Dao. "Ngự..."

"Ai, trưởng bối đại nhân đừng nóng vội, còn có."

Lại lần nữa phất phất tay, lại một tên đàn em cầm trong tay một cái camera đi tới trước mặt Tông Khánh Thụy, mở camera ra, bên trong kỹ càng ghi lại toàn bộ quá trình Dao Dao bị bắt cóc.

Tông Khánh Thụy sau khi xem hết đoạn thu hình, sắc mặt chỉ một thoáng cứng lại rồi... "Ngự... Ngươi?" Trong lúc nhất thời, hắn chỉ cảm giác da đầu mình run lên, thậm chí lời nói đều nhanh cũng không nói ra được: "Vậy ra cô gái kia thật sự là nữ nhân của ngươi?" Chính yếu nhất chính là..."Ngự Ngạo Thiên, ngươi vậy mà... Vậy mà đem nữ nhân của ngươi trở thành mồi nhử?"