Kiều Thê Của Đốc Quân

Chương 2: Ương ngạnh

Hoắc Kiều San ở một bên lặng lẽ quan sát hai người này đấu khẩu. Kẻ này biết rõ bọn họ là người của Hoắc gia, còn dám bắt cóc bọn họ, cộng thêm mấy lời nói lúc nãy, xem ra là tới có mục đích, rõ ràng là đang chĩa mũi nhọn về phía Hoắc gia. Nàng không thể không nghĩ tới việc bản thân giả vờ bị dọa, thậm chí còn cho rằng phải biểu hiện sợ hãi đến choáng váng mới phù hợp với thân phận tiểu thư khuê các này.

Nàng theo bản năng quan sát từng hành động của người đàn ông xa lạ này. Điều nàng muốn biết chính là, hắn ta tại sao lại bắt cóc bọn họ?

Đúng lúc này người đàn ông xa lạ kia lấy ra một chuôi thủy thủ bóng loáng sắc nhọn, chỉ nghe thấy Hoắc Mục Quan hét lớn một tiếng, lưỡi dao lóe lên sáng chói, trước mắt thấy được máu của bản thân đã dính lên con dao, không nói tiếng nào liền bị dọa sợ đến ngất đi.

Người đàn ông nhìn thấy Hoắc Mục Quan khi nãy vẫn còn ồn ào hống hách bây giờ đã xanh mặt ngất đi liền nở một nụ cười giễu cợt, bàn tay buông lỏng cổ áo của Hoắc nhị thiếu, mất đi lực kéo, Hoắc Mục Quan liền từ trên bàn chậm rãi rơi bịch một cái xuống đất. Lúc này Kiều San có để ý thấy, trên tay người đàn ông có một chiếc nhẫn bằng ngọc lục bảo, nhìn độ tinh khiết đó liền biết người này cũng không phải hạng tầm thường. Quan trọng nhất là, nàng cảm thấy người này rất quen mắt.

“Phải làm sao bây giờ? Tình lang của cô đã bị tôi dọa sợ tới ngất mất rồi.” Hắn vừa phủi nhẹ qua ống tay áo phẳng phiu, vừa nhìn chằm chằm nàng vừa tà mị nhếch môi nói.

“Không phải tình lang, anh ấy là anh hai của tôi!”

Hoắc Kiều San bây giờ mới nhớ nghĩ tới tại sao người này lại trông quen mắt như vậy. Là bức tranh vẽ Mộ Ảnh Quân mà mẹ đưa cho nàng xem, nhưng người này so với trong tranh quả thực cũng không giống lắm. Trong tranh Mộ Ảnh Quân trông khá gầy, ngũ quan cũng không hung hăng bức người như này, cộng thêm lúc ấy nàng xem không cẩn thận, đương nhiên bây giờ cũng không nhớ kỹ, chỉ dám đoán mò trong lòng.

“Hoắc tiểu thư, cô rõ ràng định cùng anh trai bỏ trốn đào hôn, cô nói xem, tôi nên trừng phạt cô thế nào đây?” Mộ Ảnh Quân thu hồi lại con dao, trên mu bàn tay hắn còn dính vài giọt máu, cũng không để ý xung quanh mà hung hăng nắm lấy cằm nhỏ của Hoắc Kiều San.

“Anh định trừng phạt tôi thế nào đây?” Trượng phu (chồng) tương lai lại là một người tàn bạo như vậy, Hoắc Kiều San nghĩ đến sau này mình sẽ gả cho hắn trong lòng liền có chút sợ hãi.

“Cô đoán thử xem?” Mộ Ảnh Quân hơi nhướng mày, ngón tay có chút buông lỏng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm đối phương, phảng phất giống như có thể nhìn thấu nội tâm của nàng.

Người phụ nữ này thật không đơn giản, vừa rồi hắn cùng anh trai cô lăn lộn một phen máu tươi, nếu là tiểu thư khuê các bình thường, nhất định sẽ bị dọa sợ đến choáng váng xanh mặt. Còn Hoắc gia tiểu thư này lại rất trấn định, ngoại trừ trên mặt hơi có chút tái nhợt thì vẫn có can đảm nhìn thẳng vào mắt hắn. Nghĩ tới đây Mộ Ảnh Quân liền cảm thấy có chút thú vị.

Hoắc Kiều San trong lòng khẽ thở dài, người đàn ông này kỳ thực rất đáng sợ! Sở dĩ nàng có thể khẳng định được điều này là vì vừa rồi ánh mắt cùng hành động của hắn thực sự rất tàn bạo, dứt khoát.

“Mộ thiếu gia, tôi cùng anh hai không phải là chạy trốn, mà là anh hai tôi nhất thời xúc động mới dẫn đến hành động bốc đồng thiếu suy nghĩ như vậy!”

“Làm sao cô lại đoán được thân phận của tôi?” Trong mắt Mộ Ảnh Quân lộ ra vài phần thưởng thức.

“Là vì chiếc nhẫn của anh, mẹ của tôi đã từng cho tôi xem tranh chân dung của anh. Trong tranh cùng người thật quả thực có chút không giống, nhưng chiếc nhẫn ngọc này đã khiến tôi nhận ra.”

“Rất thông minh.” Mộ Ảnh Quân hơi nhướng mày tán thưởng một câu.

“Chỉ là tôi ngàn dặm xa xôi tới đây đón dâu, Hoắc tiểu thư lại đào hôn bỏ trốn, đây là đạo lý hiếu khách gì đây?”

“Tôi nói rồi, đây chỉ là hiểu lầm.” Hoắc Kiều San bất lực mà nhẹ giọng nói.

“Vừa rồi nhìn qua Hoắc nhị thiếu gia, đây ngược lại lại không giống hiểu lầm lắm.” Mộ Ảnh Quân nửa đùa nửa thật nói.

Người này dù đã sớm biết thân thế của bọn họ nhưng vẫn dám làm càn, ngay trên đường Phương Châu cũng có thể thản nhiên cho người bắt cóc bọn họ. Quả nhiên là đã sớm biết từ trước, mặc dù Hoắc gia hiện tại đang muốn dựa vào Mộ gia, nhưng cũng không thể mặc người ức hϊếp như vậy được, thật là khinh người quá đáng mà.

“Mộ thiếu gia, vậy bây giờ ngài muốn thế nào?”

“Tôi muốn thế nào?”

Mộ Ảnh Quân nhếch miệng, trên mặt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm nói.

“Cô nói xem, là anh trai cô trước là dẫn người bỏ trốn, sau lại nói năng lỗ mãng trước mặt tôi, như thế thì tôi nên làm cái gì đây?”

Vừa nói hắn vừa vuốt con dao trên tay hướng về phía Hoắc Mục Quan đang nằm bất tỉnh nhân sự bên cạnh lắc lắc mấy cái. Kiều San thấy người này động tác linh hoạt, còn xém chút nữa cắt vào da thịt của anh hai, chỉ cần hắn mạnh tay thêm một chút nữa thôi thì hẳn là đi tong luôn rồi. Nàng nhìn đến liền trở nên kinh hãi, người này thật đáng sợ, nghĩ đến về sau nàng phải gả cho hắn, trong lòng liền lạnh đến phát run.

Mộ Ảnh Quân thấy sắc mặt nàng liên tục biến hóa, nhịn không được đắc ý cười một tiếng: “Như vậy đi, nể mặt cô là vợ chưa cưới của tôi, tôi sẽ cho cô một cơ hội chuộc lỗi.”

Hoắc Kiều San trong lòng bắt đầu dấy lên dự cảm xấu, vẫn bảo trì sự im lặng. Người đàn ông này đang muốn giễu cợt nàng, thậm chí là nhục nhã nàng! Tại sao chứ? Nàng cùng hắn sắp kết hôn, thậm chí cho dù Hoắc gia đã nói rõ muốn phụ thuộc vào Mộ gia, nhưng chẳng nhẽ hắn còn không nể mặt mũi trưởng bối của nàng sao?

“Trước tiên nên cởϊ qυầи áo...”

Mộ Ảnh Quân chậm rãi kề sát tai nàng nói nhẹ. Đây quả thực là muốn sỉ nhục nàng! Hoắc Kiều San nàng mặc dù là hôn thê của hắn, nhưng nàng là thân con gái vẫn chưa xuất giá, lại là người được sinh ra trong danh gia vọng tộc, bảo nàng ở trước mặt đàn ông thoát y khỏa thân, chuyện mất mặt như vậy nàng không làm nổi!

“Cô cởi một món đồ, tôi sẽ giữ lại một bên tai cho hắn, cởi thêm một món thì sẽ giữ được một bên còn lại, sau đó là mắt, mũi, miệng...”

Ánh mắt Mộ Ảnh Quân lộ ra vài phần hưng phấn, tựa hồ đang rất mong đợi biểu hiện kế tiếp của nàng. Hô hấp dần trở nên căng thẳng, bây giờ nếu như nàng chấp nhận thỏa hiệp mà cởi đồ, sau này nàng gả cho hắn, lại càng không có chút tôn nghiêm địa vị nào. Còn nếu nàng không cởi, hắn nhất định sẽ không tha cho anh trai nàng.

Nhưng khi nàng bắt được tia sáng kì dị trong đáy mắt hắn, ngược lại liền trấn tĩnh nói: “Mộ thiếu gia, ngài muốn xử lý anh hai như thế nào, cứ tự nhiên mà làm. Hôm nay anh ấy tự tiện làm chủ, trói Kiều San đem ra ngoài, nếu không phải đυ.ng phải Mộ thiếu gia ngài đây, danh tiết của Kiều San xem như là bị hủy hết rồi. Anh hai tôi nếu như trở về, nhất định sẽ bị trưởng bối trong nhà trách phạt. So với sự trừng phạt của Mộ thiếu, tuyệt đối cũng không nhẹ hơn được bao nhiêu. Không bằng Mộ thiếu cứ thay Hoắc gia thẳng tay xử lý đi.”