Thượng Ẩn (Nghiện)

Chương 41: Đá ngầm dã chiến thâu hoan (H)

“Muốn ai thao à?” Chu Thành Đông bắt lấy Bạch Chỉ ấn trong lòng ngực, phần hông nổi lên côn ŧᏂịŧ lớn dùng sức ma sát.

Xung quanh quần ma loạn vũ, bạn học cùng đồng hành cũng không biết đi đâu?

“Người nói xem?” Bạch Chỉ lay động thân thể gợi cảm, cô dùng tay khoanh lại cổ anh, mị nhãn như tơ.

“Mẹ nó!” Chu Thành Đông lại nhịn xuống thì không phải là đàn ông, lôi kéo cô rời khỏi hiện trường.

“Người làm đau con.” Bạch Chỉ bị anh đưa tới mặt sau mỏm đá ngầm do thủy triều rút lộ ra.

Trời tối, thật dễ dàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙©, đặc biệt cô gái nhỏ còn câu dẫn anh, Chu Thành Đông thở gấp, hô hấp thô nặng, cô mặc đồ bơi ở dưới ánh trăng, hai luồng thịt mềm trước ngực được miêu tả sinh động.

“Người nhẹ chút, sau lưng con đau quá.” Bạch Chỉ bị anh bắt lấy cái mông nâng lên, anh đem đồ bơi che lấy giữa hai chân kéo ra, lộ ra u cốc non mềm.

“Ta nhịn không được, trước bắn một cái lại nói tiếp.” Chu Thành Đông rất ít khi kích động như vậy, ở bờ cát phía trước toàn là người, bạn học Bạch Chỉ cũng ở đó, cô lại vụиɠ ŧяộʍ cùng anh tằng tịu với nhau, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

“Người đừng xúc động như vậy, ngô…” Người đàn ông đem quần bơi cởi xuống, gốc thịt to mọng móc ra tới, anh nắm lấy để ở trên tiểu huyệt ma sát, Bạch Chỉ dựa vào đá ngầm, kêu ra.

“Không ai nghe thấy đâu, vừa rồi không phải còn câu dẫn ta, dâʍ đãиɠ!” Chu Thành Đông đột nhiên bế lên cô, đem qυყ đầυ nhét vào tiểu huyệt, anh rốt cuộc cũng muốn sắm thử vai diễn “Đại thúc” này mà làʍ t̠ìиɦ.

“A… Đại thúc dươиɠ ѵậŧ thật lớn… Ngô…” Bạch Chỉ phối hợp mà da^ʍ kêu, cô kẹp chặt nộn huyệt, đồ bơi bao lấy đôi gò bồng đảo như muốn căng rách ra.

“Thích dươиɠ ѵậŧ lớn sao? Vừa rồi mông vặn vẹo đến ta cứng lên.” Chu Thành Đông thẳng lưng toàn bộ cắm vào, đem hoa huyệt chen chúc tràn đầy, vòng eo cường tráng đong đưa, cự thịt cao lớn ra vào ma sát, cô không chịu nổi dùng hai chân cuốn lấy vòng eo.

“Là do đại thúc quá men… A… Cắm… Cắm con…” Bạch Chỉ chủ động đem dây áo cởi ra, đưa vυ' trắng nõn ghé vào bên miệng anh.

“Vυ' ngứa đúng không?” Chu Thành Đông dùng miệng ngậm lấy núʍ ѵú nhuận hút, động tác chọc cắm dưới thân ngày càng mãnh liệt, cự căn mỗi lần đều là nhét vào toàn bộ, cắm đến chỗ sâu nhất mà càn quét, sau đó rút ra một chút lại lập tức cắm vào, liên tục hơn một trăm tám mươi cái, mật huyệt đã ướt đẫm.

“A… Thật sướиɠ… Hút chết con…” Bạch Chỉ tận tình mà da^ʍ kêu, dù sao không ai nghe thấy, cô ôm lấy đầu anh, đem vυ' dựng thẳng để anh dùng sức chà đạp.

Chu Thành Đông thọc cắm quá dùng sức, quần bơi rớt xuống, toàn thân bại lộ, cơ bắp màu đồng cổ rắn chắc ở dưới ánh trăng no đủ hữu lực, theo động tác thọc vào rút ra, cặp mông đong đưa qua lại căng chặt, dáng người cao lớn lay động làm người ta chấn động.

“A… Thật mạnh… Muốn chết… A…” Tần suất anh kinh người, nộn huyệt Bạch Chỉ bị cắm như sắp nát nhừ, dưới thân nhịn không được phun ra dâʍ ŧᏂủy̠, ướt đẫm đám lông của anh.

Khi Chu Thành Đông buông ra cặρ √υ', đầṳ ѵú mẫn cảm trướng lớn gấp đôi, anh dùng hàm răng cắn một chút nói: “Mẹ nó, xem vυ' này thật da^ʍ, là bị đàn ông làm cho dễ chịu đi!”

“Là… A… Người nhanh lên… Làm chết con…” Bạch Chỉ đánh phía sau lưng anh, hoa huyệt kẹp chặt gốc thịt tím đen.

“Đồ đê tiện, ta nói da^ʍ huyệt này làm sao lỏng lẻo như vậy, là do bị cắm nhiều.” Chu Thành Đông đột nhiên tiến vào, qυყ đầυ khuấy đảo tới tử ©υиɠ khiến thân thể cô run rẩy.

“A… Con… Dươиɠ ѵậŧ quá lớn, đem huyệt cắm lỏng… A…” Bạch Chỉ vặn vẹo mông, Chu Thành Đông hôm nay phá lệ thô bạo, cô muốn điên rồi.

“Mẹ nó, huyệt dơ như vậy, đem dươиɠ ѵậŧ ông đây đều làm dơ.” Chu Thành Đông cắm rồi buông cô ra, đè ở trên bãi biển đọng nước cắm vào.

“Chính là muốn đem dươиɠ ѵậŧ người làm dơ… A… Thật sâu… Cắm chết con…” Bạch Chỉ toàn thân cuốn lấy anh, da^ʍ huyệt kẹp chặt hoàn toàn bị khô xốp.

Phía trước đá ngầm ầm ĩ ồn ào, tiếng của đám người còn lớn hơn tiếng vang, không ai biết mặt sau đá ngầm có người thâu hoan.

“Da^ʍ huyệt, kẹp thật chặt, còn muốn đem dươиɠ ѵậŧ ông đây làm dơ.” Toàn thân Chu Thành Đông hung mãnh mà va chạm, côn ŧᏂịŧ to mọng cắm rễ nơi hoa huyệt mềm xốp, từng luồng dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra ngoài.

“A… Dươиɠ ѵậŧ lớn… A… Thật là lợi hại…” Bạch Chỉ mông nâng lên, phối hợp anh thọc làm, hai viên trứng cực đại va chạm mông vểnh khiến mông thịt cô tê dại không ngừng.

“Tê! Đồ đê tiện câu dẫn người, mẹ nó!” Chu Thành Đông liên tiếp chửi tục, tần suất anh lần nữa lại nhanh hơn, qυყ đầυ va chạm tử ©υиɠ, vách tường nghiêm trọng co rút lại, mà cô gái dưới thân cũng co rút.

“A… Lại nhanh lên… Đâm hỏng tiểu huyệt con…” Bạch Chỉ cắn lấy đầu vai anh, người đàn ông trên người hung mãnh như hổ, môi âʍ ɦộ sung huyết bị làm cho khép lại không được, dâʍ ɖị©ɧ từng luồng trào ra tới.

Chu Thành Đông điên cuồng mà đóng cọc, Bạch Chỉ co rút lên, anh biết cô muốn cao trào, thô bạo mà lao tới, gần năm phút đồng hồ, cô kêu to lên, tiểu huyệt buộc chặt cắn lấy hành thân, dâʍ ŧᏂủy̠ phun tung toé ở trên dươиɠ ѵậŧ.

“Rống… Con, cái da^ʍ huyệt này!” Chu Thành Đông bị dâʍ ŧᏂủy̠ bắn nhanh dính lấy, mạnh mẽ cắm cự thịt bạo trướng, qυყ đầυ cắm ở tử ©υиɠ, anh gầm lên.

“Bắn cho con… A… Bắn nát da^ʍ huyệt a.” Bạch Chỉ kêu, anh liền bắn, phun ra lực đạo mạnh mẽ, hơn mười cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra nhét đầy bên trong.

Chu Thành Đông cho dù bắn, cũng không tận hứng, anh chậm rãi thọc vào rút ra, khi rút ra trụ thịt cương cứng, Bạch Chỉ nói: “Đại thúc, huyệt nhỏ của con bị người làm cho ô uế.”