Khi Thủ Phụ Lên Cơn Ghen Tuông

Chương 2

Tô Triệt Ngọc giật mình khi nghe bản thân bị nhắc đến, vội vàng hoàn hồn nhìn về phía người trước mặt.

Tiếc rằng bóng tối dày đặc, Tô Triệt Ngọc không nhìn rõ gương mặt người nọ. Nhưng dù chỉ thoáng thấy dáng vẻ mơ hồ ấy, nàng vẫn hiểu rõ ý đồ của y.

Y đến để lấy mạng nàng.

“Cần gì phải hỏi nhiều như thế? Muốn gϊếŧ hay muốn hành hạ thế nào, tùy đại nhân định đoạt.”

Máu từ vết thương trên môi Tô Triệt Ngọc chảy không ngừng, nhuộm đỏ một mảng lớn. Dẫu người trước mặt không lập tức gϊếŧ nàng, thì nàng cũng hiểu mình chẳng thể nào thoát khỏi nơi rộng lớn như hoàng cung này. Thay vì kéo dài nỗi thống khổ, nàng chỉ mong y sớm kết thúc tất cả mọi chuyện.

Lương Hi Kính im lặng nhìn nàng, không nói lời nào. Một lúc sau, y mới tiến lên vài bước, giọng nói lạnh như băng:

“Đáng tiếc vào cung không được mang theo vũ khí sắc bén. Nếu không, ta đã cho ngươi một cái chết nhanh gọn.”

Lời nói ấy không khác gì phán quyết, khẳng định rằng y sẽ gϊếŧ nàng. Nhưng vì không thể dùng vũ khí, y chỉ còn cách dùng tay bóp chết nàng.

Tô Triệt Ngọc hiểu rõ điều đó, chấp nhận một cách bình thản. Ánh mắt nàng khẽ động, nhìn chăm chú vào khuôn mặt Lương Hi Kính trong ánh sáng nhạt nhòa.

Đáp lại ánh nhìn ấy, Lương Hi Kính hơi nhướng mày nhưng không tiến thêm bước nào.

Tựa vào tường, nàng chậm rãi đứng dậy, thân thể gầy yếu hiện rõ trong bóng tối dày đặc. Bộ y phục thấm đầy máu làm nàng trông thật thê thảm, nhưng ánh trăng mỏng manh chiếu qua lại vô tình khắc họa lên người nàng một vẻ đẹp kỳ dị, như một tia sáng le lói giữa sự tàn phá.

Lương Hi Kính lặng lẽ quan sát nàng, ánh mắt như chứa đựng sự thích thú kỳ dị, nhưng y không có thêm hành động nào nữa.

Nàng từng bước tiến về phía y, không vũ khí, không phòng bị, cả người đầy thương tích. Chỉ đến khi đứng trước mặt y, nàng mới dừng lại.

“Ngươi còn muốn dựa vào sự áp chế này để chống lại ta à?”

Lương Hi Kính nhìn nàng rồi hỏi một câu, nhưng đáp lại y chỉ là sự im lặng.

Sự kiên nhẫn của y cạn dần, bản năng mách bảo rằng nên sớm kết thúc tất cả rồi trừ khử nàng ngay tại đây. Nhưng đúng lúc y chuẩn bị hành động, nàng lại đi trước một bước.

Cảm giác khác thường ở cổ khiến y sững lại. Một luồng hơi ấm kỳ lạ chạm vào da, nhưng trong hơi ấm ấy lại ẩn chứa sự lạnh lẽo, tựa như làn nước băng giá đang nhẹ lướt qua.

Lương Hi Kính sững sờ trong giây lát, sau đó ánh mắt y nhanh chóng dời xuống nhìn về phía nàng.

Nhưng ánh mắt nàng không nhìn y.

Khi cảm giác ấm áp biến mất, Lương Hi Kính cảm thấy nhẹ nhõm ở vai, như thể có thứ gì đó bị nàng lấy đi. Khi y nhìn rõ thứ bị lấy đi, trái tim không khỏi run lên.

Đó là một con rắn.