Bắt Quỷ, Đoán Mệnh Ư? Tôi Là Dân Chuyên Nghiệp

Chương 27

“Đương nhiên nhận rồi!”

Đã có người mang việc đến tận cửa thì không có lý do gì để từ chối.

“Bạn của tôi trước đây làm nghề buôn vàng, sau đó thấy công việc này áp lực quá lớn, kiếm đủ tiền thì nghỉ việc mở một hộp đêm tên là The Gravity Club.”

Triệu Tiểu Hàng vừa lái xe vừa kể lại sự tình cho Diêm Húc đang ngồi ở ghế phụ.

“Theo lời bạn tôi kể, lần đầu tiên The Gravity Club nhận được tiền âm phủ là vào lúc khai trương thử nghiệm, hôm đó bạn tôi không có ở cửa hàng, quản lý cửa hàng vào ngày hôm sau kiểm kê sổ sách thì phát hiện bên trong có một xấp tiền âm phủ. Nhưng lúc đó không ai để ý, cho rằng có khách trốn trả tiền nên cố ý đưa tiền âm phủ. Bây giờ mọi người hầu như đều thanh toán trực tuyến, rất ít người dùng tiền mặt, cho nên bạn tôi chỉ dặn dò nhân viên sau này gặp khách trả tiền mặt thì chú ý một chút, chứ không nói gì thêm.

“Ban đầu mọi người đều không coi chuyện này là gì, không ngờ sau đó trong một tháng, The Gravity Club liên tục năm lần bảy lượt nhận được tiền âm phủ. Nhân viên cửa hàng cũng hoang mang, nói mấy lần này căn bản không có ai thanh toán bằng tiền mặt, vậy tiền âm phủ này từ đâu ra?”

Diêm Húc nheo mắt lại: “Có ý đấy.”

Triệu Tiểu Hàng bất lực lắc đầu: “Cô nói xem nếu là người khác gặp chuyện kỳ quái như vậy, có thể sẽ làm ngơ cho qua. Nhưng bạn tôi rất cố chấp, nhất định phải làm rõ chuyện này, sau đó anh ấy mỗi đêm đều đến cửa hàng trực, tự mình theo dõi việc tính tiền.

“Vào tối thứ bảy khi anh ấy tự mình làm nhân viên thu ngân, anh ấy đã gặp một khách hàng trả tiền mặt. Lúc đó vị khách đó đã mở một chai rượu Royal Salute trị giá 1888 tệ, sau khi anh ấy nhận tiền thì còn cẩn thận kiểm tra máy in tiền hai lần, thấy không có vấn đề gì mới bỏ tiền vào. Không ngờ sáng ngày hôm sau anh ấy đột nhiên thấy trong máy thu ngân lại có tiền âm phủ, kiểm tra sổ sách thì phát hiện thiếu đúng số tiền 1888 tệ tiền mặt.”

Nghe đến đây, Diêm Húc đã hiểu rõ phần nào.

Cô hỏi: “Anh chưa từng đến club của anh ấy sao?”

“Chưa, tôi không thích những nơi ồn ào như vậy, luôn cảm thấy ở đó lâu sẽ bị ù tai.” Triệu Tiểu Hàng hiểu ý trong lời nói của cô, gật đầu nói, “Vả lại, với trình độ của tôi thì chắc cũng không phân biệt được đâu là người, đâu là quỷ.”

The Gravity Club cách nhà Diêm Húc không xa, Triệu Tiểu Hàng còn chưa kể xong câu chuyện thì đã đến nơi.

Triệu Tiểu Hàng dừng xe trước cửa chính của The Gravity Club, một người đàn ông cao gầy mặc âu phục giày da nhanh chóng bước tới, giúp Diêm Húc mở cửa xe.

Triệu Tiểu Hàng chạy chậm tới vỗ vai người đàn ông, vẻ mặt bất mãn: “Này, đừng có giành việc của tôi chứ!”

Tuy bất mãn nhưng anh vẫn giúp hai bên giới thiệu: “Đại sư, đây là bạn tôi mà tôi vừa nói với cô, anh ấy tên là Chu Kiên Bỉnh, Kiên trong ‘kiên trì’, Bỉnh trong ‘tuân theo’, bọn tôi thường gọi anh ấy là ‘Tiên Bính’.”

“Tiên Bính, đây là Diêm đại sư.”

Nếu là bình thường, Chu Kiên Bỉnh chắc chắn sẽ nắm chặt vai Triệu Tiểu Hàng lắc mạnh, bắt anh đảm bảo không được gọi mình bằng biệt danh đó nữa.

Nhưng mấy ngày nay anh ta bị trêu chọc quá sức, đến nỗi cả hứng thú nói chuyện đùa với Triệu Tiểu Hàng cũng không còn, vội vàng nhìn về phía Diêm Húc: “Đại sư khỏe, Tiểu Hàng đã nói với ngài về tình hình của tôi rồi chứ?”

Diêm Húc: “Nói được một nửa.”

Triệu Tiểu Hàng tốt bụng bổ sung: “Nói đến việc anh thu 1888 tệ tiền chai rượu, sáng hôm sau tỉnh dậy thì phát hiện đó là tiền âm phủ.”

Chu Kiên Bỉnh vội đưa tay về phía cửa chính của club: “Vậy chúng ta vào trong nói chuyện.”

Diêm Húc khẽ gật đầu, ngẩng đầu nhìn lên tấm biển đèn neon phía trên cùng có dòng chữ tiếng Anh “The Gravity Club”.

Vũ Thành dạo gần đây mưa nhiều, trên biển hiệu đèn neon dính không ít vết bùn, khi đèn không sáng trông rất tàn tạ.