27. Mật thất (H)
"Đau sao? Ta thấy ngươi là sảng đi? Tao huyệt đều ướt như thế này a?"
Tịch Không duỗi tay sờ lên giữa đùi nàng, cảm giác một mảnh ướŧ áŧ.
"Ân ~~~~"
Bàn Nhược phát ra một tiếng ngâm khẽ, lòng bàn tay thô ráp lơ đãng xẹt qua âm đế sưng to, nàng run rẩy một trận, mật dịch trào ra càng nhiều.
Tịch Không phát giác ra nàng có phản ứng thì cười lạnh một tiếng, không hề báo trước dùng ba ngón tay cắm vào trong hoa huyệt khẩn trí trơn trượt.
"A!!!"
Bàn Nhược ngẩng đầu lên, dị vật bỗng nhiên xâm nhập làm nàng phát ra những tiếng kêu to ngọt nị không biết là vui thích hay thống khổ, nhục bích trong u kính không tự chủ được xoắn chặt lấy ba ngón tay.
"Sảng hay không tiểu tiện nhân? Bị cắm mà lộ ra biểu tình dâʍ đãиɠ như vậy a, đây là đang chờ ngón tay của lão tử cắm vào đến cao trào đi a! ha ha ha!"
Tịch Không phát ra những tiếng cười bừa bãi cùng đắc ý, hắn dùng một tay trấn trụ lấy mông Bàn Nhược, sau đó ba ngón tay của bàn tay còn lại kia bắt đầu nhanh chóng đưa đẩy, đỉnh lộng mạnh mẽ thọc vào rút ra, hỗn hợp của tiếng nước cùng tiếng kêu kiều suyễn vang lên không dứt.
"Ân ....a....a... Đại sư..... nhẹ chút..... a. .... không chịu nổi a..... Không cần.....a..... không..... a.... ân......"
Bàn Nhược liên tục hét chói tai, thân mình run rẩy bị ba ngón tay mạnh mẽ nhanh chóng đưa đẩy, gốc đùi tràn đầy mật dịch trong suốt, ngón tay cái của Tịch Không còn cố ý ấn trụ ma sát lên âm hạch vốn đã sưng to kia, nàng đâu thể chịu nổi?
Nàng kêu lên xin tha, Tịch Không cười lạnh một tiếng, lực độ trên tay không giảm thậm chí tốc độ còn nhanh hơn, tiếng cười âm lãnh phát ra trong giờ phút này phá lệ quỷ dị:
"Tiểu tiên nhân, thế này đã không chịu nổi hay sao? Ta còn chưa chơi đủ đâu!"
Bàn Nhược sợ hãi, thân mình run lên dưới sự đùa bỡn của hắn nàng thét chói tai cao trào.
Tịch Không rút tay về, Bàn Nhược hữu khí vô lực ghé trên mặt bàn, tay chân sớm đã trở nên hư nhuyễn vô lực, ánh mặt mê ly, nàng thoáng nhìn Tịch Không đi đến mép giường, ấn vào một hình hoa văn ở đầu giường, bỗng nhiên mặt tường kia mở ra.
Nàng sửng sốt thấy tựa hồ đó là một gian mật thất.
Tịch Không lại đi trở lại phía nàng, trên mặt treo một mạt cười làm người sợ hãi:
"Tiểu tiện nhân, đừng có gấp gáp, chờ chút nữa ta sẽ làm ngươi hảo hảo mà sung sướиɠ a, trong kia có không ít thứ tốt đâu."
Giờ phút này hắn đưa lưng về tủ quần áo, cũng không chú ý đến cánh cửa tủ đã bị người lặng yên không tiếng động mở ra, Lương Trí thừa cơ hội này, lắc mình một cái đi vào mật thất.
Bàn Nhược thất thần nhìn tủ quần áo mở ra, bộ dạng vừa rồi của mình đã bị hắn nhìn thấy hết.
Tịch Không bế nàng lên, đi về phía mật thất.
Đếm không hết được những cây dương cụ đang được trưng bày bên trong, đa dạng hơn rất nhiều so với những thứ nàng nhìn thấy ở trong phòng.
Bàn Nhược nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy Lương Trí, nàng nghĩ thầm, hắn hoặc là trốn ở dưới bàn , hoặc là trốn ở dưới giường.
Thực tế nàng đoán không sai, Lương Tri đang trốn ở dưới bàn, trong tay hắn đang cầm một quyển sách, nương ánh nến mỏng manh mà lật xem với sắc mặt càng lúc càng âm trầm.
Trong quyển sách này Tịch Không ký lục lại toàn bộ việc da^ʍ uế, thậm chí có không ít những vị Quý phu nhân đến thắp hương bái phật, bởi vì hắn nắm lấy nhược điểm của các nàng cho nên họ không dám động tới Tịch Không.
Sợ hắn chó cùng rứt giậu, đem quyển sách này công bố ra ngoài, vậy các nàng, còn có trượng phu của các nàng, con cái, nhà chồng, nhà mẹ đẻ tất cả đều xong rồi.
Lửa giận được đè ép lại trong lòng Lương Trí vào giờ phút này đã không thể nhẫn lại được nữa rồi.
Hắn đi ra khỏi bàn, thuận tay nhấc lên chiếc ghế gỗ, nện xuống đầu Tịch Không đang quay lưng lại.
Tịch Không lâm vào ảo cảnh không dự đoán được bị đánh bất ngờ, thân mình cường tráng của hắn quơ quơ, rồi ngã xuống.
Bàn Nhược kinh hoảng thất thố nhìn Lương Tri lạnh nhạt đứng bên cạnh, lúc nàng bộ dạng của nàng muốn bao nhiêu yêu mị thì có bấy nhiêu yêu mị, muốn bao nhiêu dâʍ đãиɠ thì có bấy nhiêu dâʍ đãиɠ.