Hoa Trên Da Thịt

Chương 5

Thư Dao bật cười trước lời cô ấy: "Không sao đâu, học kỳ này cũng sắp kết thúc rồi."

Yến Thu ngớ người trong giây lát, sau đó bật cười: "Đúng là vậy."

Cô ấy thở dài: "Thôi, đành đánh cược vậy. Hôm nay nhiều tiết mục thế này, chắc chẳng ai để ý đến mình đâu."

"Sao lại không chứ? Giọng cậu hay như thế, mình nghe một lần là nhớ mãi. Đừng tự xem thường mình."

Thư Dao cười và không cười là hai người khác biệt. Khi không cười mang vẻ lãnh đạm, nhưng khi cười, đôi mắt như chứa nước, dịu dàng, trong trẻo, khiến người khác vô thức buông lỏng phòng bị.

Đôi mắt ấy còn biểu đạt cảm xúc hơn cả giọng nói. Rõ ràng câu nói của cô đã kết thúc, nhưng Yến Thu vẫn nhìn cô đến mức ngẩn ngơ.

Mỗi lần nhìn Thư Dao như vậy, Yến Thu đều không khỏi nghĩ, nếu Thư Dao đi lừa đảo, chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền.

"Lần sau chúng ta cùng làm nhé?"

Thư Dao khẽ cười: "Được."

"Nhưng thật sự mình không ngờ cậu lại chọn một bài hát rock."

Ấn tượng đầu tiên của Yến Thu về Thư Dao có thể dùng bốn chữ "kinh vi thiên nhân*" để hình dung.

*Kinh vi thiên nhân (惊为天人): khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy

Vào ngày tháng Chín rực rỡ nắng vàng, tại khu đón tiếp tân sinh viên đông đúc, người người qua lại, tiếng ồn ào không ngớt, tiếng ve ngân vang mãi không thôi, và những chiếc vali kéo lăn đều tạo thành một bản giao hưởng hỗn loạn.

Lúc đó cô ấy ngẩng đầu quan sát khuôn viên trường mới, bất chợt quay sang nhìn thấy Thư Dao. Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, cô ấy cảm nhận được sự ưu ái từ Thượng Đế.

Yến Thu vẫn nhớ rõ khung cảnh khi ấy.

Khu đón tiếp chật kín người qua lại, ai nấy đều nói chuyện không ngừng, nhưng Thư Dao lại đứng yên lặng dưới bóng cây ngô đồng trước tòa nhà hành chính, hoàn toàn tách biệt với sự náo nhiệt xung quanh.

Cây ngô đồng như chiếc ô che chở của Thượng Đế dành riêng cho cô, gió khẽ thổi, nắng nhẹ nhàng chiếu rọi. Cô mặc chiếc váy liền thân màu trắng, mang đôi giày cao gót màu xanh bạc hà, trên chiếc túi nhỏ cùng màu treo một chuỗi hạt nhiều màu sắc, đong đưa nhè nhẹ, tỏa ánh sáng rực rỡ.

Cô cứ thế đứng thướt tha dưới bóng cây, như tiên nữ hạ phàm, tựa cơn gió mát lành.

Thư Dao cũng nhìn thấy Yến Thu, đôi mắt đẹp thoáng khựng lại một chút, sau đó hồ nước tĩnh lặng bỗng dậy sóng.

Thư Dao mỉm cười.

Cảm giác ấy khó diễn tả bằng lời, giống như đang khát cháy trong ngày hè oi ả, bỗng trước mặt xuất hiện một ly mojito mát lạnh. Bất kể tâm trạng đang bức bối thế nào, bất kể ly mojito lạnh đến đâu, Yến Thu cũng sẽ không ngần ngại nâng ly uống cạn.

Sau này cô ấy từng nói với Thư Dao, cảm giác khi ấy chính là "vừa gặp đã yêu".