Diệp Nguyện Hoan: …
Cô nhanh chóng ngửi ra được bầu không khí có mùi giấm chua lan tràn. Trong đôi mắt hồ ly sắc sảo của cô thoáng ánh lên tia giảo hoạt.
Diệp Nguyện Hoan đưa mắt đánh giá Dung Hoài đầy hứng thú.
Không lẽ nào?
Không phải là như cô đang nghĩ đấy chứ?
Ghen sao?
Cái gì mà quỷ hút máu? Rõ ràng là quỷ hẹp hòi thì đúng hơn.
Cô đã sớm biết mà… Không một kẻ nào có thể chống lại sức hút của một Cửu Vĩ Hồ. Năm đó đòi chia tay, chắc chắn là đầu óc anh bị che mờ bởi một lớp mỡ heo! Rõ ràng anh vẫn chưa bao giờ từ bỏ ý đồ với cô!
Cái cớ vừa rồi anh kiếm ra để hôn cô đã nói lên tất cả rồi còn gì!
Tuy rằng một hồ ly thông minh không bao giờ ăn cỏ cũ, nhưng cô cũng không muốn để con quỷ hẹp hòi này hiểu lầm thêm nữa.
Cô lười biếng tựa người vào ghế, ánh mắt sắc bén nhưng nửa vờ nửa thật:
"Không cần đâu, mắt nhìn của tôi cao lắm."
Dung Hoài từ tốn ngẩng đầu, liếc nhìn cô.
Chỉ thấy một cô hồ ly nhỏ lười nhác, dáng vẻ thoải mái trở mình, ánh mắt mê hoặc nhìn anh, còn không quên ném cho anh một cái mị nhãn:
"Xét về nhan sắc bác sĩ... chỉ có anh, bác sĩ Dung, mới miễn cưỡng lọt vào mắt tôi thôi."
Lê Hân: …
Cô ngây người nhìn. Cô cảm thấy Nguyện Nguyện nhà mình thật sự… đang chơi đùa với lửa. Cái kiểu nhan sắc đỉnh cao như Dung Hoài mà lại bị cô ấy chê chỉ là "miễn cưỡng lọt vào mắt"?
Lê Hân bắt đầu lo lắng rằng Dung Hoài sẽ bị chọc giận.
Nhưng ngay lúc cô định giải thích gì đó, một tiếng cười khẽ, trầm thấp nhưng cuốn hút, từ tính vang lên bên tai cô.
Dung Hoài – một người vốn luôn mang vẻ ngoài cấm dục lạnh lùng, một người giống như bậc thánh nhân xuất trần, vậy mà giờ đây lại cười.
Nụ cười ấy tuy chỉ khẽ nhếch môi, nhưng lại mang theo nét tà tứ, hoang dã, vừa diễm lệ lại vừa cuốn hút.
Cảm giác đó giống như...
Một con sói hoang vừa bắt được con cừu non mà nó khao khát bấy lâu.
“Ừ.” Giọng nói trầm ấm của Dung Hoài vang lên:
"Cô Diệp nói rất đúng."
Dù rằng lời cô vừa nói nghe có vẻ như thiếu đòn, nhưng sau nhiều năm yêu đương – tận 900 năm – dù đã chia tay, anh vẫn không ngừng yêu cô mãnh liệt.
Anh làm sao có thể không nhận ra được cô đang cố tình trêu chọc mình?
Đúng là kiểu ngạo kiều của cô mà.
Lê Hân: ?!
Cô đứng một bên, sắc mặt phức tạp. Dựa vào trực giác của một người đại diện, cô cảm thấy mối quan hệ giữa hai người này có gì đó không quá phù hợp.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ suy nghĩ của cô.
"Alo?" Lê Hân nhấc máy.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói lo lắng của trợ lý Tiểu Quỳ vang lên:
"Chị Hân! Có chuyện rồi! Mau lên Weibo xem hot search đi!"
Sắc mặt Lê Hân lập tức thay đổi.
Cô nhanh chóng cầm điện thoại, mở ngay Weibo. Quả nhiên, cái tên Diệp Nguyện Hoan đang đứng đầu bảng hot search.
# Diệp Nguyện Hoan bị quy tắc ngầm #
Ngay bên cạnh còn có một chữ "bạo" màu đỏ chói lóa.
Lê Hân vội vã lướt qua nội dung, thấy một tài khoản nhỏ với tên "Diệp Nguyện Hoan là kẻ lẳиɠ ɭơ" đăng tải một bài viết đầy tính kích động.
Nội dung đại khái là: ...
Tuyên bố chỉ trong nửa giờ tới, họ sẽ tung ra bằng chứng khiến cô không thể ngẩng đầu lên được.
Tiểu Quỳ – trợ lý của Diệp Nguyện Hoan – đứng bên cạnh Lê Hân, lo lắng cắn môi:
"Công ty vừa nhận được một cuộc điện thoại nặc danh. Người đó nói rằng hắn đang giữ những bức ảnh và video về buổi tối mà chị Diệp đi cùng một người đàn ông bí ẩn, thậm chí là..."
Cô ngập ngừng, ánh mắt trốn tránh, rồi hạ giọng nói tiếp:
"Hắn còn uy hϊếp, nếu không muốn chị Diệp bị phơi bày và mất hết danh tiếng, thì phải đưa cho hắn thứ mà hắn muốn."
Lê Hân nhíu mày, trong lòng bắt đầu mơ hồ đoán được thứ mà đám người kia nhắm tới.
Diệp Nguyện Hoan, người đứng bên cạnh, cũng cảm nhận được tình hình có vẻ không ổn. Cô chớp đôi mắt hồ ly xinh đẹp của mình, lấy điện thoại ra. Chưa cần mở Weibo, thông báo hot search đã nhảy thẳng lên màn hình.
Lê Hân xoay người, ánh mắt sắc bén:
"Bọn chúng muốn gì?"
Tiểu Quỳ hít sâu một hơi rồi trả lời:
"Bọn chúng muốn công ty rút đơn kiện, yêu cầu chị Diệp phải công khai tuyên bố rằng vụ tai nạn xe trước đó không liên quan đến bọn chúng và bạn bè của chúng. Cũng không được giao những kẻ đó cho cảnh sát."