Trình Tiểu Nguyệt vừa mới nộp bài tập hè xong, đã cảm giác có ai đó chọc chọc lưng mình bằng ngón tay.
Cô xoay người lại, thấy Lý Tuệ – cô bạn thân của mình – đang nằm bò trên bàn, nghiêng đầu nhìn cô với ánh mắt tò mò:
"Này, nghỉ hè cậu đi đâu chơi thế? Sao nhìn giống như mập ra vậy?"
Vừa nghe câu đó, khuôn mặt Trình Tiểu Nguyệt lập tức xụ xuống, cô không vui nói:
"Cậu mới mập! Rõ ràng mình còn nhẹ đi hai cân mà!"
Dù trong kỳ nghỉ hè, cô quả thực có ăn nhiều một chút, nhưng do vừa mới bị đau dạ dày trong học kỳ trước, cân nặng khó khăn lắm mới tăng lên một chút đã bị tụt mất. Làm gì có chuyện mập lên được?
Lý Tuệ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tròn trĩnh, trắng trẻo của bạn mình, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc:
"Không thể nào! Cậu nặng bao nhiêu rồi?"
Trình Tiểu Nguyệt bĩu môi, hừ một tiếng:
"Không nói cho cậu biết!"
Trình Tiểu Nguyệt năm nay 15 tuổi, vóc dáng ở mức trung bình, làn da trắng nõn mịn màng, mái tóc dài hơi xoăn màu nâu hạt dẻ dưới ánh nắng nhẹ nhàng phát sáng. Nhìn thoáng qua, cô chính là hình mẫu điển hình của một cô bé được nuông chiều và chăm sóc kỹ càng.
Khung xương nhỏ nhắn, nhưng cơ thể đầy đặn cân đối, làn da trắng mịn như tuyết khiến Trình Tiểu Nguyệt trông mềm mại và ngọt ngào. Cô không phải kiểu người gầy gò mà ngược lại, tạo cho người khác cảm giác vừa dễ thương vừa tràn đầy sức sống.
Khuôn mặt của cô mang một chút trẻ con bầu bĩnh, ở gương mặt ấy như được phủ thêm một lớp collagen khiến người khác có cảm giác "mum múp" dễ thương.
Lý Tuệ nhìn chằm chằm khuôn mặt đáng yêu của cô bạn vài giây, nhíu mày nghi hoặc:
"Thật hay giả đấy?"
Mạnh Hoan - bạn cùng bàn cũng không tin, nói thêm:
"Nhìn cậu giống béo hơn mà!"
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của hai cô bạn thân, Trình Tiểu Nguyệt hừ một tiếng bất mãn, sau đó thở dài như thể mang một nỗi lòng khó nói:
"Khi có một người nói mình béo, tớ nghĩ đó chỉ là lời đùa. Nhưng khi cả đám bạn xung quanh đều bảo tớ béo, tớ mới nhận ra vấn đề nghiêm trọng hơn – bạn bè của tớ thật sự quá nhiều."
Câu trả lời bất ngờ khiến cả Mạnh Hoan và Lý Tuệ cười phá lên:
"Ha ha ha ha ha!"
Tiếng cười giòn tan như sấm rền vang khắp phòng học.
Ngay lúc ấy, cô chủ nhiệm Triệu Hiểu Vân bước vào lớp, bắt gặp cảnh mấy cô nữ sinh đang cười đùa ầm ĩ.
Cô gõ mạnh giáo trình xuống bàn, cố gắng ngăn chặn sự náo loạn, sau đó liếc về phía Trình Tiểu Nguyệt, ánh mắt sắc lạnh như muốn cảnh cáo:
"Bắt đầu học!"