“Omega?” Thầy giáo beta ngạc nhiên nói: “Tôi cứ tưởng ở đây chỉ có alpha và beta thôi.”
Thầy lại hỏi: “Em chắc chắn không? Mặc dù chỉ là hơi ngụ ý một chút, nhưng sức mạnh giữa alpha và omega là chênh lệch rất lớn.”
Thẩm Thư Ngu giả vờ xoay cổ và tay một chút: “Chắc chắn, dù sao em cũng phải đạt điểm A+ nữa.”
Bất quá cũng chỉ cần ngất đi sau một chiêu, lên sân càng sớm kết thúc càng nhanh.
Trì Nghiễn Tầm chuẩn bị từ chối, nhưng giáo viên beta đã đi về một góc và huýt sáo: “Bắt đầu!”
Thẩm Thư Ngu là người lao vào trước, nắm chặt tay đấm thẳng vào mũi Trì Nghiễn Tầm. Đúng lúc cú đấm sắp chạm đến, Trì Nghiễn Tầm nhẹ nhàng nghiêng đầu, một tay đưa lên chặn lại cú tấn công của Thẩm Thư Ngu.
Trong lòng Thẩm Thư Ngu kêu lên: [Tiểu Nhất!]
Chỉ trong giây tiếp theo, cậu cảm thấy tối sầm trước mắt, cả người nhẹ bẫng ngã sang một bên.
Trong ba giây trước khi ý thức hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài, cậu cảm thấy có người bế cậulên.
Đúng rồi, có vẻ như kế hoạch đã thành công!
Khi Thẩm Thư Ngu tỉnh lại, cậu đã ở trong phòng y tế của học viện. Cậu không vội đứng dậy mà chỉ nhìn trần nhà ngẩn ngơ một lúc.
Cho đến khi có người kéo rèm xung quanh cậu ra, một bác sĩ mặc áo blouse trắng bước đến giường, nhẹ nhàng hỏi: “Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Bác sĩ là một Omega nữ, cô ấy nhẹ nhàng sờ trán Thẩm Thư Ngu: “Không có gì nghiêm trọng đâu.”
Thẩm Thư Ngu ngồi dậy, ánh mắt rơi vào bảng tên bác sĩ đeo trước ngực, cậu ngoan ngoãn hỏi: “Cô Sư, bạn học đưa em đến đâu rồi?”
“Cậu đang nói về Trì Nghiễn Tầm à? Cậu ấy đặt cậu xuống rồi trở lại lớp học rồi.” Cô Sư rất nhẹ nhàng, cô dặn dò: “Cậu vừa mới qua thời kỳ động dục, không nên ở lâu giữa quá nhiều alpha, dù không tránh được cũng phải dán miếng ngăn cản, hiểu không?”
Thẩm Thư Ngu chợt nhận ra và sờ vào phần sau cổ mình, đúng là miếng ngăn cản đã được dán lên: “Dạ, cô Sư, em biết rồi.”
Cô Sư lại dặn dò cậu vài câu rồi bảo cậu nghỉ ngơi thêm, khi nào khỏe thì rời đi.
Thẩm Thư Ngu lại nằm xuống, cậu nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, chỉ mới 11 giờ sáng, còn nửa giờ nữa mới hết tiết.
Cô giáo yêu cầu Trì Nghiễn Tầm bế Thẩm Thư Ngu vào phòng y tế, trên đường trở lại lớp, cậu gặp phải nhân vật chính mới chuyển trường, Thẩm Hề Lễ.
Đây chính là con út thật sự của Thẩm gia, một alpha.
Nhưng hiện tại, chỉ có một mình cậu biết tin này, vì việc nhận thân là một tình tiết quan trọng của câu chuyện vào giai đoạn sau của tiểu thuyết.
Thẩm Hề Lễ và Trì Nghiễn Tầm đã công khai chuyện tình cảm với gia đình, nhưng tình yêu AA không phải là xu hướng chủ đạo, vẫn còn là điều kỳ lạ, nên bị Trì gia phản đối. Không chỉ vậy, tình tiết còn diễn ra cảnh tượng kinh điển: “Cho cậu vài triệu, rời xa con trai tôi đi.”
Thẩm Hề Lễ vốn đã tự ti vì xuất thân của mình, anh ta đang chuẩn bị rời đi thì vô tình gặp phải thư ký của Thẩm Di Tư.
Cả hai anh em Thẩm gia đều là alpha, đến cả dáng đi cũng rất giống nhau, lập tức khiến thư ký nhận nhầm người.
Nhưng tình tiết gay cấn là, thư ký này đã từng bị Thẩm Thư Ngu gây khó dễ, gã ta lén lút điều tra và phát hiện ra một sự thật về cậu hoá ra là một thiếu gia giả.
Thẩm Thư Ngu bỗng hồi thần, hỏi: 【Tôi nhớ là lần đầu gặp nhau, nhân vật chính công thụ đã đánh nhau rồi, không biết bây giờ đã kết thúc chưa, tôi có thể đi xem náo nhiệt không?】
Tiểu 1 đáp: 【Không được đâu, ký chủ~】
Thật là tiếc.
Thẩm Thư Ngu thầm cảm thán, dù sao thì cũng không phải việc của mình, nằm thêm năm phút nữa rồi quyết định dậy sớm để ra về. Hôm nay cậu đã làm một loạt “phim hành động” nên có chút đói rồi.
Dù sao thì phần của cậu hôm nay đã xong, dự định về nhà sẽ lật lại tài liệu về cơ giáp để xem.
Khi cậu vén rèm ra, cô Sư đã không còn ở đó.
Thẩm Thư Ngu tự tin bước ra khỏi phòng y tế rồi đi về phía cổng trường từ hướng bên kia. Ngay khi cậuquẹo qua góc, cậu liền gặp hai người đàn ông mặt mày cau có, cả hai đều có vết thương trên mặt, họ đangcùng nhau bước vào phòng y tế.
Thẩm Thư Ngu vừa đi vừa nghe hệ thống thông báo, nó nói nhân vật chính công thụ đã đánh xong rồi, cuối cùng trong lúc đánh nhau, hai người đã giải thích rõ ràng mọi chuyện, hóa ra là một hiểu lầm lớn.
Dù sao thì trận đánh này không chỉ kết thúc mối thù mà còn tạo nên một sợi dây duyên, đúng là nhân vật chính, chỉ một trận đánh thôi mà đã nảy sinh tình cảm.
Thẩm Thư Ngu nhanh chóng đi đến cổng trường, không ngờ vừa ngẩng đầu lên lại thấy vài người tóc vàng đứng cách cái cổng không xa.
Thẩm Thư Ngu đương nhiên nhận ra họ, tuần trước chính là bọn họ đã chặn đường và bắt nạt Ôn Gia Phỉ trong con hẻm, còn dự định sẽ dùng mảnh kính vỡ cắt lên mặt Ôn Gia Phỉ.
Cậu cũng không quan tâm lắm.
Hôm nay chắc họ lại đến để chặn Ôn Gia Phỉ.
Thẩm Thư Ngu suy nghĩ một lúc rồi quay người đi về phía tòa nhà giảng dạy của khoa cơ giáp.
Lúc này, tiếng chuông đồng hồ lớn của học viện vang lên, thông báo kết thúc tiết học buổi sáng.
Thẩm Thư Ngu quay đầu lại, rõ ràng là nhóm người tóc vàng đứng đầu đã tỏ ra cảnh giác, cứ nhìn chăm chăm vào cổng trường, có vẻ họ thật sự đang định chặn Ôn Gia Phỉ lại.
Thẩm Thư Ngu đi đến ngoài phòng huấn luyện võ thuật nhìn từ cửa sổ vào bên trong, người trong phòng đã đi gần hết, chỉ còn Ôn Gia Phỉ và hai bạn học khác được thầy giữ lại dọn dẹp vệ sinh.
Cậu đợi một lúc khi tất cả mọi người đã đi, mới khoanh tay đi vào với vẻ mặt tự cao.
“Ê, bài kiểm tra của tôi xong chưa?”
Ôn Gia Phỉ quay lại nhìn Thẩm Thư Ngu một cái rồi nói: “Chưa xong.”
Thẩm Thư Ngu nhíu mày: “Không phải đã nói trưa nay trả cho tôi rồi sao? Một bài kiểm tra mà sao lâu thế?”
Ôn Gia Phỉ không nói gì, Thẩm Thư Ngu nói: “Thôi, trưa nay anh đi với tôi.”
Nói xong, cậu quay người đi ra ngoài cửa. Thật ra, cậu hơi lo Ôn Gia Phỉ sẽ không đi theo, nên khi đến cửa, cậu còn quay lại nhìn một cái, chỉ khi xác định rằng Ôn Gia Phỉ đi theo rồi, mới tiếp tục bước đi về phía trước.
Học viện Hilton không chỉ có một cổng, với sự trợ giúp của hệ thống, Thẩm Thư Ngu nhanh chóng dẫn Ôn Gia Phỉ đến cổng sau. Cổng sau gần như không có ai, vì nó cách xa con đường chính và rất bất tiện.
Thẩm Thư Ngu quay đầu lại, Ôn Gia Phỉ cách cậu khoảng ba bước. Hắn thấy Thẩm Thư Ngu dừng lại thì cũng dừng theo, rồi nhẹ nhàng nói: “Đánh đi.”
Dù là bảo Thẩm Thư Ngu đánh hắn thì giọng nói của hắn vẫn không có gì thay đổi, giống như đang nói thời tiết hôm nay thế nào hay trưa nay ăn gì vậy, bình thản đến mức không có cảm xúc.
Thẩm Thư Ngu nghẹn lời một chút, rồi mới phản ứng lại, “Đi theo.”
Nói xong, cậu quay người đi về hướng nhà mình, chớp mắt một cái không kìm được mà nói với hệ thống: 【Nguyên chủ trước kia đã đối xử với Ôn Gia Phỉ như thế nào vậy? Thật đáng sợ mà.】
Tiểu Nhất chỉ nháy đèn hai lần, không nói gì.
Ngôi nhà mà Thẩm Di Tư tìm cho cậu vị trí rất thuận tiện, chỉ cần đi bộ mười phút là đến. Thẩm Thư Ngu bước vào nhà rồi ném cái túi lên sofa, cậu nhìn Ôn Gia Phỉ bước vào sau, rồi lớn tiếng nói: “Đói rồi, anh đi nấu cơm cho tôi.”
Ôn Gia Phỉ nhìn cậu, không biết phải nói gì: “Nấu cơm?”
Thẩm Thư Ngu vắt chân chữ ngũ: “Đúng, nấu cơm cho tôi.”
Ôn Gia Phỉ nhìn cậu một lúc, có vẻ đang nghĩ không biết cậu tiểu thiếu gia này lại có trò gì. Tuy nhiên, Thẩm Thư Ngu đã bật tivi chuẩn bị xem chương trình truyền hình nổi tiếng của hành tinh này.
Cho đến khi Ôn Gia Phỉ bỏ đồ xuống và đi vào bếp, Thẩm Thư Ngu mới thở phào một cái, cơ thể căng thẳng cũng buông lỏng. Cậu làm bộ lạnh lùng liếc nhìn vào bếp, khi chắc chắn không thấy Ôn Gia Phỉ nữa thì mới thở dài một hơi.
Cậu cũng không biết sao lại dẫn Ôn Gia Phỉ về đây.
Nhưng so với việc để hắn đối mặt với đám côn đồ kia thì vẫn tốt hơn.