Trong cuốn tiểu thuyết "Hấp Dẫn Chí Mạng", tác giả đã không ít lần miêu tả vẻ ngoài và dáng người của nam chính công Trì Nghiễn Tầm, gọi y là “xuân dược biết đi”. Nhiều Omega chỉ cần liếc nhìn y một cái cũng bị quyến rũ đến mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ kỳ phát tình sớm.
Mấy ngày trước, khi đọc những miêu tả này, Thẩm Thư Ngu còn bán tín bán nghi. Nhưng bây giờ, khi thực sự tận mắt chứng kiến, cậu nhận ra tác giả không hề phóng đại chút nào. Hormone từ Trì Nghiễn Tầm dường như lan tỏa khắp người, hấp dẫn ánh mắt của bất kỳ ai. Thảo nào nguyên chủ lại si mê y đến mức muốn đâm đầu vào tường.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thư Ngu không kìm được mà dời ánh mắt sang Ôn Gia Phỉ, người đang ngồi ở phía sát tường. Trong nguyên tác không đề cập chi tiết về việc tuyến thể của Ôn Gia Phỉ bị khiếm khuyết như thế nào. Tuy nhiên, qua các hành động của hắn trong phần sau của cốt truyện, có thể thấy khả năng của hắn không hề tầm thường. Nếu tuyến thể không khiếm khuyết, hắn không chỉ là một Alpha xuất sắc mà hoàn toàn có thể vươn lên hàng ngũ những Alpha đỉnh cấp. Tiếc thay...
Thẩm Thư Ngu thu hồi ánh mắt từ phía Ôn Gia Phỉ rồi quay lại nhìn Trì Nghiễn Tầm. Không ngờ lần này, ánh mắt cậu chạm ngay vào ánh nhìn của Trì Nghiễn Tầm.
Toang rồi!
Nguyên chủ khi nhìn thấy Trì Nghiễn Tầm thì phản ứng ra sao nhỉ?
Thôi kệ, lần này coi như chưa nhìn thấy đi…
Thẩm Thư Ngu vừa nghĩ vậy thì đột nhiên cảm thấy như có dòng điện chạy qua người. Tim cậu như bị một bàn tay vô hình siết chặt, khiến cậu khó thở.
Chết tiệt? Chuyện gì vậy?
Sắc mặt Thẩm Thư Ngu lập tức thay đổi. Trong đầu, cậu liền gọi hệ thống Tiểu Nhất.
Tiểu Nhất giải thích: "Chủ nhân~ Hiện tại đã bước vào điểm cốt truyện. Thẩm Thư Ngu cần phối hợp thực hiện hành động phù hợp với diễn biến, nếu không sẽ bị Đại Não trừng phạt đấy~."
Thẩm Thư Ngu cạn lời. Sao không báo trước với cậu!
Lúc này, trong đầu cậu hiện ra đoạn miêu tả cốt truyện gốc.
Thẩm Thư Ngu từ từ nâng tay phải của mình lên, đôi môi ấm áp khẽ hôn lên đầu ngón tay, rồi gửi một nụ hôn gió về phía Trì Nghiễn Tầm.
Quả nhiên, ngay khoảnh khắc cậu gửi nụ hôn gió đi, cảm giác khó chịu liền biến mất ngay lập tức.
Thẩm Thư Ngu: “…”
Không phải chứ, nguyên chủ có phải bị bệnh không??
Thẩm Thư Ngu nhìn về phía Trì Nghiễn Tầm, người vừa nhìn thấy nụ hôn gió của cậu thì sắc mặt khẽ thay đổi, vội vàng dời ánh mắt đi, trên mặt y không che giấu nổi vẻ chán ghét. Sau đó, y nhanh chóng bước về phía chỗ ngồi ở hàng đầu gần cửa sổ, vị trí xa nhất so với Thẩm Thư Ngu.
Thẩm Thư Ngu thì chẳng mấy để tâm, người bị ghê tởm đâu phải là cậu.
Chỉ cần bản thân không thấy ngượng, thì người ngượng sẽ là kẻ khác.
“Thư Ngu, vừa nãy cậu sao thế? Tôi thấy sắc mặt cậu trắng bệch.” Phùng Tinh nghi ngờ hỏi: “Không khỏe à? Có cần xin nghỉ để về nghỉ ngơi không?”
Thẩm Thư Ngu lắc đầu: “Không cần, chỉ thấy hơi bí bách chút thôi.”
Phùng Tinh gật gù vẻ như đã hiểu, rồi nói: “Chỗ ngồi gần cửa sổ đã đầy người rồi, để tôi qua nói với bạn ngồi sau Trì Nghiễn Tầm, cậu qua đó đổi chỗ với bạn ấy đi.”
Hả? Thẩm Thư Ngu còn chưa kịp phản ứng thì Phùng Tinh đã như con lươn trơn trượt chạy ngay đến khu vực gần cửa sổ.
Thẩm Thư Ngu trơ mắt nhìn cậu ta thì thầm gì đó với bạn ngồi sau Trì Nghiễn Tầm, sau đó quay lại vẫy tay gọi cậu qua.
Thẩm Thư Ngu thấy người bạn kia đã bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Không phải chứ, anh em, tôi nói khi nào là muốn đổi chỗ chứ?!
Hơn nữa, chỗ ngồi đó phía trước là Trì Nghiễn Tầm, phía sau là Ôn Gia Phỉ, tôi ngồi ở đó thì khác gì nhân bánh hamburger đâu!
Trong lòng Thẩm Thư Ngu đầy ắp những lời phàn nàn và không muốn, nhưng lại không thể bộc lộ ra ngoài. Dù sao thì ở trường, cậu vẫn luôn mang danh là một kẻ ngang ngược.
Thẩm Thư Ngu lặng lẽ thở dài mà đứng lên, nhanh chóng nhấc túi của mình và bước tới phía trước. Khi lướt qua Phùng Tinh, cậu ta còn ném cho cậu một ánh mắt cổ vũ đầy ý nghĩa.
Trong lòng Thẩm Thư Ngu bây giờ tràn đầy lời oán thán, nhưng bề ngoài cậu vẫn giữ vẻ thản nhiên. Cậuxách túi bước đến, trước tiên liếc nhìn Ôn Gia Phỉ đang cúi đầu ôn bài. Khi Thẩm Thư Ngu đi tới, Trì Nghiễn Tầm đã cùng một người bạn thân quen trao đổi ánh mắt, dường như đang thảo luận việc đổi chỗ.
Chỉ tiếc đúng lúc này, giáo viên của tiết học hôm nay bước vào.
Giáo viên của môn lý thuyết này cũng là một alpha. Ánh mắt ông dừng lại trên người Thẩm Thư Ngu vẫn đang đứng ở góc bàn, ông hắng giọng: “Vào học rồi, tất cả ngồi vào chỗ và tập trung cho tôi.”
Thẩm Thư Ngu chậm rãi liếc nhìn Trì Nghiễn Tầm một lần nữa, sau đó mới đặt túi xuống cạnh chỗ ngồi, động tác có chút mạnh tay thậm chí còn vô ý va phải bàn của Ôn Gia Phỉ ở phía sau.
Cậu theo bản năng quay đầu lại nhìn Ôn Gia Phỉ, hai từ “xin lỗi” đã chực sẵn trên môi, nhưng khi bắt gặp đôi mắt của Ôn Gia Phỉ, cậu lại nuốt ngược vào và nói: “Anh đang chèn tôi đấy.”
Đây mới đúng là thái độ của Thẩm Thư Ngu nên có.
Ôn Gia Phỉ không nói gì chỉ kéo bàn của mình lùi về phía sau một chút. Vốn dĩ không gian chỗ ngồi đã chẳng rộng rãi gì, giờ kéo thêm một chút, cả người hắn gần như kẹt cứng giữa bàn và ghế.
Tuy nhiên dường như Ôn Gia Phỉ không hề có chút bất mãn nào. Biểu cảm trên khuôn mặt vẫn hoàn toàn không thay đổi.
Đúng là chịu đựng giỏi thật, Thẩm Thư Ngu không nhịn được khẽ tặc lưỡi.
Cậu cũng chẳng buồn quan tâm đến Ôn Gia Phỉ nữa. Sau khi ngồi xuống, cậu liền gọi hệ thống ra.
Cậu hỏi: 【Không phải nói là có 10% không gian sai lệch sao? Chỉ cần không theo đúng kịch bản liền bị giật điện, vậy cái 10% kia để làm gì?】
Hệ thống Tiểu Nhất uất ức nói: 【Thực ra là có không gian, nhưng vừa rồi là tình tiết rõ ràng trong nguyên tác, cậu phải làm theo.】
Thẩm Thư Ngu nắm bắt được điểm mấu chốt: 【Ý cậu là ngoài những tình tiết trong sách, tôi không bị hệ thống kiểm soát?】
Hệ thống Tiểu Nhất do dự một chút: 【Về lý thuyết là như vậy, nhưng mỗi hành động của cậu đều liên quan đến hướng đi của kịch bản, nên tốt nhất là vẫn nên duy trì nhân vật như đã định.】
【Lần sau có thể thông báo tình tiết sớm hơn không? Đừng đợi tôi bị giật điện mới lên tiếng, được không!】Thẩm Thư Ngu thở dài, rồi tiếp tục nói: 【Tôi đã hiểu rồi, cậu tiếp tục nghỉ ngơi đi.】
Hệ thống Tiểu Nhất nhấp nháy đèn tín hiệu hai lần, sau đó chuyển sang màu đỏ.
Thẩm Thư Ngu lại ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên người Trì Nghiễn Tầm phía trước.
Nếu đến lúc tình tiết không thể hành động theo ý mình thì chỉ có thể từ những điểm không phải tình tiết mà ra tay thôi.
Không gian sai lệch 10% của hệ thống này thực sự quá vô dụng, nếu đã đi theo tuyến kịch bản rồi thì còn không gian nào nữa đâu?
Trì Nghiễn Tầm thì không sao, dù sao cũng chỉ là mất mặt chút thôi, nhưng Ôn Gia Phỉ thì sao đây?
Chỉ cần lỡ một chút, cậu sẽ mất mạng liền!
Thẩm Thư Ngu vô thức động tay cầm bút, khi tỉnh lại, cậu nhìn thấy trong vở mình viết hai chữ.
Ôn, Trì. (温, 遲.)
Thẩm Thư Ngu cảm thấy thái dương mình như đang đập thình thình, cậu lại cầm bút lên xóa từng chữ đi.
Chuyện này thực sự không thể nghĩ sâu, cậu chỉ cảm thấy đầu mình đau muốn nổ tung.
Thẩm Thư Ngu suốt tiết học lý thuyết cũng không nghe được gì, cho đến khi thầy giáo alpha giao bài tập về, Thẩm Thư Ngu mới nhìn vào tờ đề mà im lặng.
Cậu, một người xuyên thư, cũng phải làm bài tập này hả?
Chuyện gì là xử lý khi cơ giáp mất kiểm soát, khi tín hiệu cơ giáp bị chặn, cơ giáp…
Thẩm Thư Ngu không biểu cảm ném tờ bài tập của mình lên bàn Ôn Gia Phỉ.
Cậu lạnh lùng nói: “Trước giờ ăn trưa, làm xong cho tôi.”
Hô~ làm phản diện thật sướиɠ!