"Cha, xin cha đừng giận nữa, Tiểu Ngu chỉ muốn chứng minh bản thân thôi, lần này thực sự chỉ là một tai nạn."
"Tai nạn? Nếu không phải nhờ cái tai nạn này, ta còn không biết nó lại chạy đến Hệ Cơ Giáp! Nó chỉ là một Omega, đến Hệ Cơ Giáp chẳng phải là đi tìm chết hả? Thẩm Di Tư, ta bảo con trông chừng em trai, vậy mà con không những để nó làm loạn mà còn giúp nó giấu ta! Trong mắt các con, còn có người cha này hay không?"
Thẩm Thư Ngu vừa tỉnh dậy khỏi cơn mê, bên tai đã nghe thấy hai giọng nói đang quấn lấy nhau. Một giọng trẻ trung, một giọng trầm hơn, dường như đang tranh cãi gay gắt.
Đầu cậu choáng váng, sức lực như bị rút cạn, toàn thân mềm nhũn không thể gượng dậy nổi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong cơn mơ màng, Thẩm Thư Ngu nghe tiếng tranh luận vẫn chưa ngừng, nhưng cơn đau nhói đột ngột xuất hiện trong đầu khiến cậu như cảm nhận được thứ gì đó đang bén rễ trong não mình.
Đúng lúc cậu đang ngơ ngác, một giọng nói kỳ lạ vang lên trong đầu: 【Đang kết nối hệ thống... Đang kiểm tra ký chủ...】
【Chào mừng Ký chủ số 2780! Tôi là Hệ thống Tiểu Nhất, rất hân hạnh được phục vụ bạn!】
Cái gì cơ?
Thẩm Thư Ngu cảm thấy như mình đang bị ảo giác. Căn phòng này rõ ràng là của con người, tại sao lại nghe thấy một giọng nói điện tử?
【Ký chủ không hề gặp ảo giác đâu! Ký chủ đã chết trong thế giới cũ của mình và được Đại Não cứu sống!】
Lời giải thích của Hệ thống Tiểu Nhất khiến Thẩm Thư Ngu nhớ lại giây phút bị xe tông ngã xuống đất, cậu thực sự cảm thấy thời gian như bị ngưng đọng. Ban đầu, cậu tưởng đó chỉ là ảo giác, không ngờ lại là thật.
Hệ thống tiếp tục kiên nhẫn giải thích trong đầu cậu.
Vốn đã yếu sẵn nên Thẩm Thư Ngu bị tiếng ồn ào làm cho chóng mặt. Cậu nhắm mắt lại, đợi đến khi hệ thống nói xong câu cuối cùng, cậu liền chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối. Một giấc ngủ dài khiến đầu óc cậu trở nên tỉnh táo hơn. Cậu bắt đầu sắp xếp lại những gì hệ thống đã nói trước đó.
Hệ thống giải thích cậu được Đại Não chọn làm người chỉnh sửa cốt truyện. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này, sau khi cốt truyện kết thúc, cậu có thể sống tiếp với thân phận này và còn nhận được một phần thưởng hậu hĩnh.
Ở thế giới trước, Thẩm Thư Ngu vốn là một cô nhi nên chẳng có gì vướng bận hay luyến tiếc.
【Hệ thống?】 Thẩm Thư Ngu thử gọi trong đầu.
【Tiểu Nhất có mặt! Ký chủ cần gì xin cứ nói!】 Giọng điệu của Hệ thống đầy sinh động và nhiệt tình.
Thẩm Thư Ngu hỏi: 【Tôi cần làm gì?】
Thẩm Thư Ngu nghe xong lời giải thích của hệ thống mà vẫn không hiểu lắm "chỉnh sửa cốt truyện" rốt cuộc là làm thế nào.
Hệ thống giải thích: 【Đây là một thế giới trong tiểu thuyết ABO, nhân vật gốc Thẩm Thư Ngu vì tai nạn mà qua đời. Để thúc đẩy cốt truyện tiếp tục, chúng tôi đã mời ký chủ đến thay thế! Ký chủ chỉ cần hoàn thành những việc nhân vật gốc cần làm đến khi kết thúc cốt truyện là được!】
【Lưu ý, mức độ hoàn thành cần đạt trên 90%. Nếu không đạt được, ký chủ sẽ phải hoàn thành 99 thế giới tiểu thuyết khác với mức độ hoàn thành tối thiểu 85% mới được nghỉ hưu!】
Thẩm Thư Ngu hiểu ra vấn đề, liền hỏi: 【Vậy thân phận của tôi trong thế giới này là gì?】
Vừa dứt lời, cậu cảm thấy đầu mình như bị nhét thẳng vào một đống thông tin. Não bộ đột ngột "đứng hình" vài phút, đến khi cậu kịp hồi phục thì đã nắm rõ tình huống.
Thế giới tiểu thuyết này thuộc bối cảnh ABO, nơi tồn tại sáu giới tính khác nhau, và tên của câu chuyện là "Hấp Dẫn Chí Mạng".
Không cần nhắc đến hai nhân vật chính với câu chuyện tình yêu đầy đau khổ, chỉ riêng việc tìm hiểu về kết cục của nhân vật gốc đã khiến Thẩm Thư Ngu cảm thấy khó thở.
Nhân vật gốc, Thẩm Thư Ngu, là một "tiểu fan cuồng" của nam chính công. Mặc dù yêu sâu đậm, nhưng suốt câu chuyện đều không thể chiếm được trái tim của người kia. Trong khi đó, một nhân vật khác có năng lực không kém gì nam chính công, và đồng thời cũng là phản diện lớn nhất về sau - Ôn Gia Phỉ - lại trở thành nạn nhân chính của Thẩm Thư Ngu.
Trong giai đoạn đầu truyện, Ôn Gia Phỉ xuất hiện rất ít và thường trong trạng thái bị bắt nạt. Mặc dù là một Alpha, cuộc sống của hắn lại vô cùng khốn khổ. Khi Thẩm Thư Ngu không vui, Ôn Gia Phỉ chính là người chịu đựng mọi sự hành hạ và giày vò.
Đến phần sau của câu chuyện, vì những hành động quá đáng của Thẩm Thư Ngu, Ôn Gia Phỉ đã bỏ lỡ cơ hội gặp mẹ mình lần cuối trước khi bà qua đời. Nỗi oán hận tích tụ khiến hắn hoàn toàn sa vào con đường phản diện.
Theo mạch truyện gốc, kết cục của Thẩm Thư Ngu là bị Ôn Gia Phỉ phế bỏ tuyến thể, nhục mạ và hành hạ đến chết. Không chỉ vậy, Ôn Gia Phỉ còn nhắm đến nam chính công Trì Nghiễn Tầm, gần như một mình đánh bại toàn bộ dàn nhân vật chính vào giai đoạn cuối.
Thẩm Thư Ngu im lặng một lúc lâu. Cậu không bận tâm lắm đến việc mình phải đóng vai "tiểu fan cuồng", nhưng cái kết thê thảm của nhân vật gốc khiến cậu không khỏi run rẩy.
Cậu vội hỏi hệ thống: 【Tiểu Nhất, chẳng lẽ cuối cùng tôi cũng sẽ bị hành hạ đến chết như thế sao?】
Hệ thống vô cùng vui vẻ giải đáp thắc mắc cho ký chủ mới của mình, hào hứng nói: 【Dựa theo cốt truyện gốc, đúng là như vậy đấy ạ!】
Thẩm Thư Ngu hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại. Nếu kết cục đều là ngõ cụt, vậy thì thà đừng cứu cậu còn hơn!
Tiếng thở dài của cậu trong căn phòng yên tĩnh vang lên rõ ràng, đến mức người còn lại trong phòng cũng nhận ra.
“Tiểu Ngu?”
Thẩm Thư Ngu nhìn về phía phát ra giọng nói, liền thấy một người đàn ông mặc bộ đồ ở nhà màu tối đang ngồi trước bàn làm việc.
Theo phản xạ, cậu muốn hỏi người này là ai, nhưng vừa mở miệng cậu lại thốt ra hai chữ: “Anh hai.”
Vừa cất tiếng, Thẩm Thư Ngu mới nhận ra cơ thể mình bắt đầu xuất hiện triệu chứng.
Cổ họng cậu khô rát, khát nước đến mức không chịu nổi, giọng nói cũng khàn đυ.c vô cùng.
Thẩm Di Tư thấy vậy thì lo lắng ra mặt vội vàng đi đến bên giường. Gương mặt anh tuấn của anh hiện rõ dưới ánh sáng từ chiếc đèn bàn in sâu trong đôi mắt Thẩm Thư Ngu.
Thẩm Di Tư bật đèn ngủ bên cạnh giường lên, giọng tuy lo lắng nhưng vẫn dịu dàng: “Tiểu Ngu, em có muốn uống nước không?”
Thẩm Thư Ngu khẽ gật đầu, ngay lập tức môi cậu được đặt một ống hút. Cậu tham lam uống vài ngụm lớn, dòng nước ngọt ngào ngon lành làm cậu uống hết sạch ly nước chỉ trong tích tắc.
Thẩm Di Tư nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn uống nước của cậu, ánh mắt không giấu nổi sự xót xa. Thấy cậu uống xong, anh dịu dàng hỏi: “Cảm thấy cơ thể đỡ hơn chút nào chưa?”
Thẩm Thư Ngu gật đầu: “Đỡ hơn rồi.”
So với lúc vừa tỉnh dậy, cậu quả thực khá hơn nhiều. Khi đó, cảm giác cơ thể như có hàng vạn con kiến đang bò làm cậu không những mất hết sức lực mà còn ngứa ngáy đến khó tả.
Thẩm Di Tư nói: “Anh đã bảo bác sĩ tiêm thuốc ức chế cho em rồi. Đêm nay em nghỉ ngơi cho tốt, anh sẽ ở lại đây với em.”
“Không cần đâu.” Thẩm Thư Ngu vội đáp: “Anh cứ về phòng nghỉ đi, em không sao nữa rồi.”
Thẩm Di Tư vẫn chưa yên tâm. Thẩm Thư Ngu nói tiếp: “Em không muốn anh mệt mỏi quá, xin lỗi anh.”
Thẩm Di Tư thở dài, anh đưa tay xoa mái tóc mềm mại của cậu: “Cha đã được anh dỗ dành xong rồi, còn trường học thì em không cần lo lắng, cứ đi học bình thường thôi.”
“Cảm ơn anh.” Thẩm Thư Ngu ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy anh về phòng đây. Nếu em thấy không khỏe, nhớ gọi anh ngay, anh sẽ qua lập tức.”
Thẩm Thư Ngu lại gật đầu. Tay Thẩm Di Tư đang vuốt tóc cậu bỗng khựng lại, dường như muốn chạm vào má cậu, nhưng đầu ngón tay còn cách vài centimet thì anh lại rụt tay về.
“Anh đi đây, nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
“Vâng.” Thẩm Thư Ngu đáp, sau đó nhìn theo bóng lưng Thẩm Di Tư rời khỏi, không nhịn được lẩm bẩm: “Người trong thế giới tiểu thuyết ai cũng đẹp trai thế này hả?”
Hệ thống Tiểu Nhất trong đầu cậu vui vẻ lên tiếng: 【Đúng vậy! Thẩm Di Tư là hình mẫu trong mơ của biết bao Omega đấy! Siêu đẹp trai luôn!】
Trong đầu Thẩm Thư Ngu bỗng hiện lên một màn pháo hoa rực rỡ mà hệ thống vừa bày ra để chúc mừng. Nhìn kỹ lại, hình như còn có cả phiên bản chibi của Thẩm Di Tư.
Thẩm Thư Ngu: "…"
Cái hệ thống này, có cần phải toàn năng đến mức như vậy không?