Tôi thường được mọi người khen là tính cách tốt, kể ra thì tôi tốt là vì tôi nhút nhát đấy thôi. Bởi vì nhút nhát nên mới không dám làm việc xấu. Dũng khí cả đời của tôi có lẽ dồn hết vào lần ngồi xích lại gần Thiên và hùng hổ chạm vào anh ấy mất rồi. Dù sao thì tôi cũng cảm thấy không tệ lắm, dũng khí đã được dùng rất đúng lúc nên mới có anh người yêu đáng yêu như bây giờ. Tuy anh ấy cũng hơi khó hiểu, hơi kỳ quái, hơi lưu manh... nhưng nhìn chung thì rất được.
Cậu Minh Khôi thì có tính cách... phải nói là rất xấu! Thế nên cậu ấy tỏ ra khá bất ngờ về tôi - một đứa con gái ngoan mà cậu ấy hiếm khi gặp. Cậu ấy nói anh em của mẹ chỉ sinh toàn con trai thôi, nên tôi là đứa cháu gái duy nhất. Bởi vậy cậu ấy rất muốn được gặp tôi nhưng mẹ tôi không cho. Mẹ tôi nói rằng.
"Đừng để con gái tôi nhiễm mấy thứ xấu xa của mấy người. Mẹ cháu nói thế đấy!"
Cậu Minh Khôi vò vò tóc, thở dài nói. Sau đó cậu ấy lại bổ sung thêm.
"Nhưng chị nói cũng đúng. Vì tránh xa nhà mình nên mới có được Nguyệt hiện tại."
Tôi nheo mắt nhìn cậu ấy, lẽ nào... mấy anh em trai của mẹ tôi đều xấu tính như cậu Minh Khôi hết sao?
"Nhìn thế là ý gì?"
Cậu Minh Khôi liếc tôi một cái, tôi vội cười hề hề.
"Cháu thấy cậu để tóc như thế này trẻ hơn khi vuốt lên đó ạ."
Cậu ấy tặc lưỡi một cái rồi nhếch miệng cười.
"Đương nhiên rồi. A!"
Cậu ấy giơ tay lên, tôi nhìn theo hướng nhìn của cậu ấy, có một người đàn ông trẻ tuổi đang chạy tới. Anh ta cúi chào rất lịch sự. Cậu tôi đưa tất cả đống túi trên tay cho anh ta rồi thản nhiên khoác vai tôi.
"Có người xách đồ rồi, đi mua tiếp thôi."
"Ơ, nhưng mà... thế có được không ạ?"
"Được chứ, cậu ta là lái xe của cậu, khỏe lắm, đừng lo."
Tôi ái ngại nhìn anh ta, anh ta lịch sự gật đầu một cái. Lái xe của cậu ấy... trông cũng ra gì ghê.
Cuối cùng tôi và cậu ấy đi gần hết cái trung tâm thương mại này, mua được cả một đống đồ luôn. Sau vài lần thì tôi đã biết kiềm chế lại, suy nghĩ một lúc mới trả lời là thích hay không. Bởi vì chỉ cần tôi nói thích thôi là cậu Minh Khôi sẽ mua ngay, không thèm để ý đến lời ngăn cản của tôi nữa. Cái kiểu tùy hứng của cậu ấy khiến tôi muốn đấm lắm nhưng không dám.
Tôi có thử vài cái váy, cái nào cậu ấy cũng bật ngón cái lên khen ngợi.
"Đừng chọn nữa, cái nào cũng hợp cả, lấy hết đi Nguyệt."
"Lấy hết thì nhiều quá ạ, cháu lấy cái này thôi. Đây là cái cháu thích nhất."
Cậu Minh Khôi liền xị mặt ra, cau có. Tôi liền toát mồ hôi, nhưng thật sự mấy cái váy này rất đắt tiền. Tôi cười cười nói.
"Đột nhiên cháu mang về quá nhiều đồ hiệu thế này, nếu mẹ cháu hỏi thì cháu phải làm sao ạ? Cháu nói cậu mua nhé?"
Cậu ấy tặc lưỡi.
"Mang qua nhà Thiên mà để!"
Tôi bất đắc dĩ cười, kiên quyết treo mấy cái váy lên.
"Cháu chỉ lấy cái cháu thích nhất thôi ạ. Cậu mua cho cháu quá nhiều đồ rồi, còn cả giày và túi nữa. Cháu không quen tiêu quá nhiều tiền cũng một lúc thế này đâu ạ, cháu đau bụng lắm."
"Thẻ của cậu mà."
Tôi lắc lắc đầu.
"Cháu vẫn tiếc lắm. Để lần sau nha, không lẽ cậu chỉ đi chơi với cháu hôm nay thôi ạ?"
Cậu Minh Khôi ngay lập tức thay đổi thái độ, cười cười đưa thẻ cho anh trợ lý rồi nói.
"Cậu đi thanh toán cái váy này đi."
Hóa ra cậu ấy cũng đáng yêu như vậy, thay đổi như chong chóng.
Chúng tôi đi đến khu vực hút thuốc, cậu ấy nói không thể chịu nổi nữa rồi. Cậu ấy rút điếu thuốc ra khỏi bao rồi quay sang anh lái xe, nói.
"Thay vì mua đồ cho bạn tình lắm lời thì mua cho cháu gái vẫn sướиɠ hơn, nhỉ?"
Anh ta nhanh nhẹn bật lửa châm thuốc cho cậu ấy rồi nói.
"Anh chắc chứ?"
"Chắc vãi *..."
Cậu ấy khựng lại rồi nhìn tôi, hơi cau mày.
"Đứng đây làm gì, vào trong chờ cậu một lát."
Tôi liếc nhìn cậu Minh Khôi, cậu ấy nheo mắt hỏi.
"Sao..."
"Cái gì xấu là cậu đều có hết luôn ấy ạ!"
Cậu Minh Khôi phì cười.
"Nguyệt thất vọng vì có ông cậu chán quá à?"
Tôi lắc đầu.
"Vẻ đẹp trai của cậu đã gánh tất cả."
Cậu ấy cười lớn, tay vò vò tóc tôi rồi kéo tôi dựa vào mình.
"Yêu quá đi mất, cháu gái là nhất, nhỉ. Cậu có thể mua cả cái trung tâm thương mại này cho Nguyệt luôn!"
Tôi xấu hổ đẩy cậu ấy ra.
"Cậu, người ta nhìn kìa, cậu nói bé thôi ạ. Cháu lấy cái trung tâm này làm gì chứ!"
Bởi vì có người xách đồ nhiệt tình không kém nên cậu Minh Khôi kéo tôi đi mua sắm đến tối luôn. Không ngờ cậu ấy lại hào hứng và dai sức đến vậy, tôi đi mà muốn nhũn cả hai chân.
"Xem gì đấy, muốn mua cho anh người yêu à?"
Cậu Minh Khôi hỏi khi tôi đang chăm chú ở tủ kính bày cà vạt và nơ bướm. Tôi lắc lắc đầu, chỉ vào một cái kẹp cà vạt.
"Cậu có thích cái này không ạ? Cháu thấy cái này rất đẹp, vừa nhìn đã thích rồi ạ."
Cậu ấy ghé lại nhìn rồi gật đầu.
"Đẹp đấy, nhưng nó có mấy khi đeo cà vạt đâu?"
Tôi không trả lời cậu ấy mà nói với nhân viên.
"Lấy giúp em cái này ạ."
Cậu Minh Khôi khẽ ồ lên một tiếng, bởi vì lần đầu tiên tôi chủ động chọn mua một món đồ mà không cần cậu ấy giục, cũng không hỏi cậu ấy là tôi mua thì có được không. Dù vậy cậu ấy vẫn rút thẻ ra. Tôi vội vàng giữ lại.
"Khoan đã, cái này cháu mua mà!"
Tôi chắn trước cậu ấy tôi dùng thẻ của mình đưa cho nhân viên.
"Cậu mua cho thì cũng được chứ sao?"
Cậu Minh Khôi nhíu mày nói. Tôi lắc lắc đầu, kiên quyết trả bằng thẻ của. Cái kẹp này khá đắt đối với tôi, nhưng tôi cũng không thấy tiếc tiền lắm, còn rất vui khi mua nó nữa.
Nhân viên đặt hộp kẹp và túi giấy sang trọng rồi đưa cho tôi. Tôi bỏ hóa đơn vào túi mình rồi đưa túi kẹp cà vạt cho cậu Minh Khôi.
"Dù... dù là nó hơi nhỏ một chút nhưng mà... cháu cũng muốn tặng cậu một món đồ ạ... Mong là cậu cũng thích..."
Cậu Minh Khôi ngẩn ra một lát rồi nhìn tôi, tôi xấu hổ đến đỏ cả tai, so với đống tiền cậu ấy đã tiêu cho tôi thì món đồ này chẳng là gì cả. Tôi còn nghĩ có lẽ cậu ấy chưa từng dùng chiếc kẹp cà vạt nào rẻ thế này. Thế nhưng cậu ấy nhăn mặt rồi ôm chầm lấy tôi.
"Nguyệt!"
"Ui... ui..."
Cậu ấy gồng lên siết chặt tay khiến tôi cảm giác mình sắp bị cậu ấy ép đến bẹp dúm. Chẳng quan tâm đến ánh mắt người khác, cậu Minh Khôi ôm chặt lấy tôi.
"Giá mà cậu có thể gặp Nguyệt sớm hơn. Cháu gái vẫn là nhất!"
Dù hơi đau người một chút nhưng vì cậu ấy vui như vậy nên tôi cũng thấy vui. Anh lái xe theo thói quen đưa tay ra để xách đồ nhưng cậu Minh Khôi giữ lại.
"Cái này tôi tự cầm."
Cậu ấy một tay đút túi quần, tay kia xách túi đựng kẹo cà vạt tôi mua, vui vẻ đi trước. Cậu Minh Khôi còn muốn cùng tôi ăn tối nhưng lại nhớ ra là có hẹn. Cậu ấy bá đạo nói.
"Chờ chút, cậu hủy hẹn."
Tôi nhảy dựng lên, vội vàng ngăn lại.
"Cậu đừng thế mà, để lần sau được không ạ, vẫn còn nhiều thời gian mà."
Cậu ấy tặc lưỡi rồi gật đầu.
"Vậy để Bình đưa cháu về, cậu phải về nhà chuẩn bị một chút."
"À, vì anh lái xe đến đây nên tôi đi xe máy tới, vậy có ổn không?"
Cậu Minh Khôi nhíu mày.
"Có ô tô mà cứ đi xe máy vậy. Vậy lái xe của tôi đi."
"Không cần đâu ạ, cháu đi taxi được mà! Ôi trời, cháu lớn rồi mà cậu."
Sau khi tôi nói một hồi cậu ấy mới chịu, còn dặn anh lái xe là chờ tôi lên taxi rồi mới được về, nhớ chụp lại biển số xe. Tôi bật cười vẫy tay chào cậu ấy.
Tôi nhìn đống túi xách này, nếu xách về nhà thì mẹ tôi sẽ tra khảo đến cùng vì mẹ biết không đời nào tôi mua đồ đắt tiền như vậy. Dù sao cũng muốn gặp Thiên, nên tôi liền đi đến nhà anh ấy.
"Gì đây?"
Thiên xách hộ tôi đống đồ, tôi lết vào nhà rồi nằm dài thượt trên ghê sô pha.
"Cậu Minh Khôi thật sự... là thứ dữ đó nha. Cậu ấy chẳng mệt gì cả, còn em sắp gãy chân luôn rồi ạ."
Thiên để đồ của tôi ở cạnh ghế rồi rót nước lạnh cho tôi. Tôi uống một hơi rồi lại ôm gối nằm xuống. Thiên ngồi xuống, nhấc hai chân tôi gác lên đùi mình rồi bắt đầu xoa bóp. Tôi xấu hổ định rút chân về thì anh ấy liền giữ lại. Thiên vừa nắn chân cho tôi vừa hỏi.
"Đi chơi vui không, trưa nay em ăn gì? Đồ này đều được cậu em mua cho à?"
Tôi nhìn Thiên chằm chằm, do không nhận được câu trả lời nên anh ấy quay sang nhìn tôi. Tôi cảm động nhìn Thiên, anh ấy dịu dàng quá đi mất! Vừa rồi tôi cảm thấy mệt mỏi, giờ đã lại cảm thấy tan chảy rồi. Tôi gật gật đầu.
"Cậu ấy đưa em đi ăn thịt, sau đó đưa em đi mua sắm. Em không thích đồ quá đắt đâu, nhưng cậu ấy nhất định phải mua bằng được ấy ạ. Cậu ấy hơi tùy hứng, lại có chút bá đạo áp đặt, nhưng nói chung là rất vui ạ!"
Tôi hào hứng kể chuyện cho Thiên, đương nhiên là bỏ qua hai màn đánh ghen của hai cô nàng ngực bự gọi tôi là cỏ non. Kể ra thì tôi cũng sắp ba mươi tuổi rồi, bị mắng là cỏ non nghe cũng hơi chột dạ.
"Em vui như vậy là được rồi."
Tôi ngồi bật dậy, nắm lấy tay Thiên đang xoa bóp chân tôi.
"Em... không mua gì cho anh hết ạ. Tại vì... đi cùng với cậu ấy nên là..."
Thiên cười.
"Vậy em có thể dành tối nay cho anh không?"
Tôi mím môi nhìn anh ấy, tỏ vẻ nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu.
"Chắc là được đó ạ."
Thiên nghiêng người hôn tôi một cái.
"Liệu mẹ em có gọi về giữa chừng không?"
Tôi lắc đầu.
"Em tính cả rồi nha, hôm nay mẹ em đi ăn với bạn ạ."
Thiên cười.
"Em giỏi ghê."
Tôi nhe rằng cười hi hi rồi ôm lấy anh ấy.
"Tối nay em muốn ăn gì? À, em không muốn khoe anh đồ em mới mua à, tối mặc anh xem thử nhé?"
Tôi ôm mặt Thiên, hai mắt long lanh nhìn anh ấy.
"Sao thế?"
Tôi hôn chụt chụt lên má anh ấy rồi dựa vào người anh ấy.
"Em tưởng mọi người sẽ không kiên nhẫn khi thấy phụ nữ khoe khoang mấy món đồ chứ ạ, em định để khoe với Trang thôi ạ. Vậy lát nữa, em khoe với anh được không..."
"Được chứ."
"Với cả... em để bớt đồ ở đây được không ạ? Nếu mang về nhà em sợ mẹ hỏi..."
Thiên hôn lên tóc tôi.
"Được chứ."
Tôi nhéo nhéo má Thiên.
"Anh đáng yêu thế này khiến em..."
Tôi ghé sát vào tai anh ấy, thì thầm.
"Khiến em muốn... muốn làm mấy cái hư hỏng ấy ạ..."
Nói rồi tôi gục mặt xuống ngực anh ấy để trốn tránh, hai má và tai nóng bừng lên, đến trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài. Chỉ là thổ lộ điều mình muốn thôi mà sao khó khăn thế. Giá mà da mặt tôi cũng dày như mặt anh ấy... Thiên bật cười, bàn tay to lớn bóp bóp mông tôi.
"Vậy thì em ăn gì để anh đặt nào? Ăn no xong mới hư hỏng được chứ. Em chọn đi, ăn xong tắm, tắm xong ăn, hay ăn anh trước?"
Da mặt tôi mỏng quẹt, nhanh nhảu đưa ra chọn lựa của mình.
"Ăn xong tắm ạ!"