Chương 7: Phong cách ăn mặc ở đây táo bạo hơn nàng tưởng tượng.
Dư Dao đứng ở cửa có chút hứng thú nhìn quanh đại sảnh.
Phong cách ăn mặc ở đây táo bạo hơn nàng tưởng tượng.
Dư Dao liếc mắt nhìn khắp nơi, các thiếu nữ trong Tháp Tú Nhan đều mặc những trang phục mỏng trong suốt và động tác của họ tràn đầy xúc cảm quyến rũ phong lưu.
Các cô gái ở đây không giống ở những lầu xanh thông thường, họ hầu hết chỉ đi cùng khách đến để uống rượu và vui chơi chứ không qua đêm với khách vì tiền.
Khi ánh mắt của Dư Dao đảo quanh các cô gái bên trong, mà lúc này có một ánh mắt từ trên tầng hai từ đầu đã luôn chú ý đến nàng.
Trên tầng hai bên ban công cạnh lan can, Mạc Bắc Triệt mặc áo choàng trăn màu vàng đen, ngồi trên chiếc ghế gỗ mỏng tinh xảo che nửa trên khuôn mặt, chỉ để lộ đôi môi mỏng lạnh lùng và đường nét hoàn hảo.
Đằng sau chiếc mặt nạ, một đôi mắt vàng nhạt sắc bén như chim ưng nhìn thẳng vào Dư Dao.
Ánh mắt anh sâu thẳm và lạnh lùng đến mức khó có thể hiểu được.
Người phụ nữ đứng bên cạnh Mạc Bắc Triệt, Hướng Nương, bà chủ trên danh nghĩa của tòa tháp Tú Nhan này, đôi mắt cũng nhìn theo hướng đó mà liếc nhìn ra cửa có chút tò mò, vừa vặn nhìn thấy Dư Dao đang đứng ở đó.
Trong mắt Hướng Nương chợt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Da thịt trắng nõn cùng với phong thái thanh lịch kiêu ngạo toát ra từ tận xương tủy, lông mày và đôi mắt phượng vô cùng nóng bỏng, dường như chỉ một cử chỉ đã quyến rũ động lòng người.
Đây là một người đẹp!
Mặc dù đã nhìn thấy rất nhiều mỹ nhân nhưng Hướng Nương vẫn không nhịn được mà muốn nhìn nàng lâu thêm chút nữa.
Tuy nhiên, Hướng Nương sớm phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Người xinh đẹp trong bộ đồ đỏ đằng đó dường như là một người phụ nữ?
Tưởng rằng Mặc Bắc Triệt đã nhìn ra manh mối gì đó nên nhìn chằm chằm nữ nhân này, Hướng Nương vội vàng quỳ xuống hành lễ xin tha: "Thần sẽ lập tức đưa nữ nhân đó rời khỏi đây!”
Phải biết Tháp Tú Nhan không bao giờ nhận khách hàng nữ.
Đây là quy tắc.
"Không cần, để mắt tới nàng." Mạc Bắc Triệt với giọng nói lạnh lùng, đôi môi mỏng kiêu ngạo từ từ trả lời.
Hướng Nương nhất thời không hiểu Mạc Bắc Triệt muốn làm gì, nhưng nàng ta biết rõ chủ nhân của mình từ trước đến nay rất mưu mô khó lường, cuối cùng gật đầu: “Thần hiểu rồi, thần sẽ thu xếp ngay.”
Nói xong, nàng ấy nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi.
Mỗi một chỗ ngồi đều được bảo quanh bởi một tấm phông màn chắn mỏng. Chất liệu của nó rất đặc biệt, người ở bên ngoài không thể nhìn thấy gì nhưng bên trong lại có thể nhìn rất rõ ra bên ngoài.
Sau khi Hướng Nương rời đi, Mạc Bắc Triệt cầm ly rượu trong tay sờ nghịch mấy cái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ bừng vì kích động của Dư Dao, cảm xúc cuộn trào trong mắt càng ngày càng sâu.
Cảm giác mất kiểm soát chết tiệt này lại xuất hiện.
Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của Dư Dao, nhịp tim của anh không thể kiểm soát được mà tăng tốc.
Máu khắp cơ thể nóng bừng vô cùng khó chịu.
Đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt Dư Dao tập trung vào những người phụ nữ đang nhảy múa, anh lại cảm thấy tức giận đến mức chính mình cũng không hiểu nổi.
Nhưng lúc này đầu óc hắn vẫn cực kỳ minh mẫn, hắn không nên như vậy.
…
"Thiếu gia, chúng ta đến đây làm gì?" Phấn Đào đứng bên dưới thậm chí không dám ngẩng đầu lên, giơ tay lên che mặt bằng ống tay áo rộng nhìn chằm chằm vào ngón chân.
Dư Dao cảm thấy mọi thứ ở đây thật kỳ lạ, ở kiếp trước khi nàng đọc tiểu thuyết trên mạng, nàng ghen tị với những nữ thiếu hiệp có thể cải trang thành nam giới và đến dạo chơi hoa lâu thế này. Bây giờ cuối cùng cũng đến lượt nàng trải nghiệm. Sau khi ôm lấy chiếc eo mỏng của Phấn Đào bên cạnh, nàng định bước chân lên tầng hai.
Thông thường phòng riêng sẽ nằm ở tầng hai.
Nếu nàng nhớ không lầm thì tối nay là cảnh nữ chính sẽ múa làm say mê cả thành phố. Nàng phải nhanh chóng tìm một chỗ ngồi thích hợp để xem buổi biểu diễn của Bạch Tuyết Tình.
"Vị thiếu gia này nhìn có vẻ kỳ quái quá đấy." Lúc này xuất hiện một giọng nữ dễ chịu vang lên, sau đó một luồng gió thơm xông về phía Dư Dao.