Sư Muội Xinh Đẹp Lại Là Biến Thành Sư Huynh

Chương 6.1

Vì là đại sư huynh, căn nhà tre của Phương Viễn được trang bị một suối nước nóng nhỏ. Vị sư phụ tiện nghi còn lót một lớp linh thạch thượng đẳng dưới đáy suối, rất tốt cho việc chữa lành vết thương.

Nơi ở của cậu nằm riêng biệt giữa rừng trúc rộng trăm dặm, không ai quấy rầy.

Với điều kiện vật chất tốt như vậy, còn gì để than phiền? Phương Viễn âm thầm tự kiểm điểm. Mọi thứ đã rất tuyệt vời rồi: cậu được chưởng môn che chở, có tư chất không tồi. Dù đây là một thế giới trong sách, nhưng nó không trói buộc cậu. Cậu được tự do, và quan trọng hơn, thế giới này có thể tu tiên – thứ mà cậu từng mơ mộng không ngừng ở kiếp trước!

Nếu biết nghĩ thoáng, thì nơi nào mà không thể vui vẻ chứ?

Phương Viễn khó khăn tự mình bôi thuốc, quấn băng quanh vết thương, đau đến mức răng va vào nhau lộp cộp, nhưng lòng lại nhẹ nhõm đi rất nhiều. Linh dược có phẩm chất không tệ, rất nhanh đã cầm máu vết thương. Sau khi hoàn thành, cậu không nghỉ ngơi mà nửa ngồi bên suối nước nóng, tiếp tục đọc cuốn “Tu Luyện Thông Thức” trên giá sách trong nhà tre.

Dù sao đêm nay cậu cũng không thể ngủ ngon vì đau, chi bằng thử tu luyện. Trước đây cậu đã đọc cuốn sách này vài lần nhưng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, không hiểu ý nghĩa sâu xa. Giờ đây gạt bỏ tạp niệm, cuối cùng cậu cũng hiểu được hơn một nửa.

Con đường tu tiên có tám cấp bậc, từ thấp đến cao gồm: Nhập Linh, Nhập Cảnh, Nhập Sư, Nhập Thánh. Sau đó trải qua Lôi Kiếp Thoát Phàm, bước vào các cấp độ: Động Hư, Thiên Tàn, Độ Kiếp, Đại Thừa, cuối cùng phi thăng.

Mỗi cấp độ lại có năm tầng trời, cần tích lũy linh lực từng bước mới có thể đột phá. Từ Nhập Thánh vượt lên Động Hư còn phải trải qua một trận Lôi Kiếp Thoát Phàm. Trước khi Thoát Phàm, tu sĩ vẫn thuộc phạm trù phàm nhân, tuổi thọ tăng thêm hàng trăm năm nhưng không quá nghìn năm. Sau khi Thoát Phàm, từ Động Hư trở đi, tuổi thọ tính bằng vạn năm, tay nâng mây, tay xoay mưa.

Hiện tại, cấp độ của cậu là Nhập Cảnh nhị trọng thiên, còn Mộc Tê Ngô là Nhập Cảnh nhất trọng thiên. Hai người đều mười tám tuổi, thiên phú có thể thấy rõ. Phải biết rằng, chưởng môn Thanh Phong Kiếm Phái hiện nay đạt Nhập Thánh nhất trọng thiên cũng đã bảy trăm tuổi, còn Khúc Tiêu Lăng, nhìn trẻ trung như vậy, nhưng cũng đã hơn năm trăm tuổi, tu vi dừng lại ở Nhập Sư ngũ trọng đại viên mãn, chỉ cách Nhập Thánh một bước ngắn.

Cho nên hôm nay cậu không đáng bị đánh thê thảm như vậy, nếu cậu có thể lấy lại thực lực vốn có.

Phương Viễn ghi nhớ đồ hình đại mạch cơ thể và trình tự lưu động của linh lực, sau đó nghiến răng ngồi xếp bằng trong suối nước nóng, thẳng lưng, thử dẫn khí nhập thể.

Ngũ tâm hướng trời, lặng tâm tĩnh khí –

[Đạo khả đạo, phi thường đạo; danh khả danh, phi thường danh.

Vô danh, thiên địa chi thủy; hữu danh, vạn vật chi mẫu.

Cố thường vô dục, dĩ quan kỳ diệu; thường hữu dục, dĩ quan kỳ kiếu...]

Không biết do cậu thiên phú dị bẩm hay thân thể vẫn còn khả năng phản ứng bản năng, Phương Viễn vừa nhắm mắt, lập tức cảm nhận linh đài trống rỗng, ngũ giác phóng đại. Tiếng lá trúc rì rào truyền đến tai, một dòng khí ấm áp nồng đậm tràn lên trước mắt.

Phương Viễn "mở mắt" trong bóng tối và nhìn thấy mộc linh khí trong rừng trúc hóa thành một dòng sông ngân hà.

Ranh giới giữa tu sĩ và phàm nhân chính là linh căn. Linh căn được chia thành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, cùng với linh căn biến dị hiếm hoi. Mỗi người chỉ có một loại linh căn. Điều phân biệt tư chất chính là độ thuần khiết của linh căn – nếu thuần khiết đến gần như hoàn hảo, thân thể sẽ trở thành một trong số ít “Ngũ Hành Linh Thể”.

Ví dụ, Mộc Tê Ngô sở hữu Thủy linh thể hiếm có. Về điểm này, chủ nhân thân thể cũ của cậu không thể so sánh với nàng.