“Pheromone của em là 8?”
Đến lượt Bùi Tri Ý, ngón tay cô bị châm nhẹ, không lâu sau, trên màn hình máy móc hiện lên con số.
Bác sĩ phụ trách kiểm tra sức khỏe thấy con số này thì ngẩn ra, vì mức pheromone bình thường của Omega dao động từ 100 đến 300, còn trong kỳ phát tình có thể tăng vọt lên đến 1000.
Hai chữ số đã hiếm, chứ đừng nói đến con số chỉ có một chữ số.
Bác sĩ nhíu mày nhìn vào hồ sơ được tải lên của Bùi Tri Ý. Trong đó ghi rõ giấy chẩn đoán, chứng minh rằng pheromone của cô hiện đang khiếm khuyết.
Chỉ số 8, cũng chỉ mạnh hơn Beta một chút, hoặc tương đương với trẻ em dưới năm tuổi.
“Là 8 sao?” Bùi Tri Ý hỏi lại.
Bác sĩ kiểm tra bật cười bất đắc dĩ: "Sao em còn không rõ bằng tôi? Máy đã ghi rõ ràng mà.”
Bùi Tri Ý chỉ chợt nhớ lại lúc vừa tỉnh lại lần đầu, bác sĩ từng nói chỉ số pheromone của cô khi đó chỉ có 5.
Vậy mà trong hơn một tháng qua, cô đã tăng thêm được 3 đơn vị.
“Được rồi, với nồng độ pheromone thế này thì em không cần tiêm thuốc ức chế, thậm chí cũng không nên dùng miếng dán ức chế. Tôi sẽ kê cho em một ít miếng dán cách ly.”
Chỉ số pheromone của Bùi Tri Ý quá thấp, bác sĩ lo rằng nếu dùng miếng dán ức chế, chút pheromone ít ỏi của cô sẽ bị triệt tiêu hoàn toàn.
Miếng dán cách ly có ít thành phần ức chế hơn, tác dụng cũng nhẹ nhàng hơn.
“Nếu em cảm thấy không thoải mái khi sử dụng miếng dán cách ly thì đừng dùng nữa, dù nhẹ nhàng hơn nhưng nó vẫn có chứa một chút dược tính. Trường hợp em thấy có bất thường, nhớ báo với giáo viên ngay, rõ chưa?”
Bùi Tri Ý ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đến nhà thuốc lấy miếng dán cách ly. Không bất ngờ gì khi thấy Dương Hiểu đang đứng một bên, nhàm chán đợi cô.
“Tri Ý!” Thấy Phí Tri Ý, Dương Hiểu vẫy tay.
Bùi Tri Ý bước tới: "Hiểu Hiểu.”
Tất cả đồ dùng cần thiết đều đã được cất vào không gian lưu trữ, cả hai người đều tay không mà đi về phía điểm tập hợp.
Đi được vài bước, Dương Hiểu bỗng khựng lại, khuỷu tay chạm nhẹ vào Bùi Tri Ý.
“Tri Ý, cậu nhìn kìa… kia có phải là Lục Ngạn Tự không?”
Bùi Tri Ý nhìn theo ánh mắt của cô ấy. Cách đó chưa đầy mười mét, một Alpha cao lớn đang đứng.
Anh ta mặc đồng phục huấn luyện tiêu chuẩn của học viện, tứ chi thon dài, cơ bắp không quá phát triển nhưng lại khiến người khác không thể không chú ý đến đường nét cơ thể mạnh mẽ, dẻo dai. Lưng anh thẳng tắp, đang nghiêng đầu nhìn thứ gì đó.
Như thể cảm nhận được ánh nhìn từ hai người, anh ta từ từ quay đầu lại. Khuôn hàm sắc nét, đôi môi mỏng đỏ hồng, một đôi mắt hoa đào dài hẹp hơi lạnh nhạt nhìn thẳng vào cô.
Giọng nói trầm thấp vang lên: "Bùi Tri Ý?”