Bùi Tri Ý ngẩn người, nhìn theo khi cửa sổ xe đóng lại, rồi chiếc xe lao đi rất nhanh.
Cô đưa tay lên chạm vào trái tim đang đập nhanh không tự chủ của mình, đột nhiên nhận ra dường như vừa nãy là do tinh thần lực của cô. Tinh thần lực của cô đang cảnh báo cô.
Theo bản năng, tinh thần lực nhắc cô có nguy hiểm, cần phải dừng lại.
Mà Alpha kia dường như không cảm nhận được tinh thần lực của cô.
Bùi Tri Ý đứng một bên, không kìm được thử nghiệm. Cô dùng tinh thần lực bao bọc lấy mình, cảm giác như có thể khiến sự hiện diện của mình mờ nhạt đi. Nếu phát tán tinh thần lực, nó lại giống như một đôi mắt khác, có thể nhìn thấy xa hơn.
Cô gần như chạy một mạch về nhà.
Nhà họ Bùi nằm trong khu biệt thự. Bùi Tri Ý không chọn ngồi xe tự động vào thẳng bên trong mà bảo xe thả mình ở bên ngoài, tự đi bộ vào.
Vừa đi, cô vừa dùng tinh thần lực dò xét phía trước.
“Nhà cũ ở Đồng Thành đã xử lý xong chưa?” Giọng nói này là của Bùi Điệu.
“Đã xử lý xong, đảm bảo đến khi tiểu thư đến ở sẽ không phát hiện bất cứ điều gì khả nghi.” Giọng của người kia, Bùi Tri Ý chưa từng nghe qua.
Gần như ngay lập tức, cô bao bọc lấy mình bằng một lớp tinh thần lực. Cô tìm một cây cột gần đó, dễ dàng ẩn thân nhờ dáng người mảnh khảnh.
Ánh mắt cô liếc về phía trước, nhìn thấy hai người đàn ông đang đứng giữa bồn hoa trò chuyện.
“Có tìm thấy sổ sách gì không?” Bùi Điệu hỏi.
Người đàn ông lắc đầu: “Không. Phòng của tiểu thư và phòng của ông bà chủ đã được lục soát kỹ lưỡng.”
“Tiếp tục tìm, bên đống đổ nát cũng phải lật tung lên cho tôi.” Gương mặt của Bùi Điệu nhìn nghiêng có phần quá mức u ám: “Trước đây Bùi Tri Ý từng nhắc đến sổ sách với tôi, nhất định phải tìm được trước khi cô ấy nhớ ra.”
“Rõ.” Người đàn ông đáp khẽ.
Bùi Điệu nhíu mày phất tay về phía anh ta: “Được rồi, cậu về trước đi, thời gian này đừng đến đây nữa.”
Chờ đến khi người đàn ông ấy rời đi trên tàu bay, Bùi Điệu ngồi một mình trên ghế giữa bồn hoa, không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau, anh ta liếc nhìn đồng hồ, mày càng nhíu chặt, hằn lên một nếp sâu.
“Mẹ Trần.” Anh ta cao giọng gọi một tiếng.
Rất nhanh, từ trong phòng của biệt thự có một người phụ nữ trung niên chạy nhanh ra.
Bùi Tri Ý biết bà ấy, đó là người Bùi Điệu từng nói là Beta giúp việc, đã chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn.