Gương mặt vừa rồi còn mang nụ cười hiền hòa của Cố Ân Linh lập tức mất hết vẻ tươi cười, như thể vừa nghĩ đến thứ gì dơ bẩn. Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, để lộ một chút giễu cợt mơ hồ.
Nhưng ngay sau đó, anh lại nhớ đến đặc điểm lớn nhất của Bùi Tri Ý. Hai tay khẽ vỗ một cái: “Ồ, suýt quên, cô ấy không có pheromone.”
Thế nên, cuối cùng cơn rối loạn vì pheromone cũng chẳng thể xảy ra.
Anh lại dùng đầu mũi hít nhẹ vài lần, trong cả phòng tự học này, chỉ có pheromone của anh là không được kìm nén kỹ, vì vậy anh ngửi được một chút mùi cam đắng.
Còn pheromone của Bùi Tri Ý, thực sự chẳng có lấy một chút nào.
Lúc này, anh mới tin những gì Thời Mân nói ban đầu với bọn họ rằng Phù Tri Ý là một Omega không có pheromone.
Tuy vậy, đây mới chỉ là ngày đầu tiên, Cố Ân Linh không vội đưa ra kết luận, mà đưa ánh mắt nhìn về phía Tiêu Trì.
“Anh Tiêu Trì, vừa rồi cô ấy ở cùng anh, có làm gì anh không?”
Tiêu Trì vì vấn đề tinh thần lực nên thường ngày thích ngủ nghỉ, ghét nhất là ồn ào. Hiện giờ tỉnh táo lại, thân hình cao lớn vốn luôn cuộn tròn giờ đã lộ ra hoàn toàn, dưới chiếc áo thun đen là những cơ bắp cuồn cuộn, mạnh mẽ. Từng tấc trên cánh tay đầy lực ấy đều âm thầm thể hiện sức mạnh.
Nghe câu hỏi, anh chỉ hơi liếc mắt về phía Cố Ân Linh, kẻ luôn thích khuấy đảo mọi thứ, rồi đáp lại bằng giọng trầm thấp như sỏi lăn qua: “Không ồn.”
Đây xem như là lời khen hiếm hoi của anh.
Từ lúc có người bước vào phòng, anh đã nhận ra nhưng chẳng buồn để ý. Trong một nhóm Omega vừa vào đã ríu ra ríu rít quanh người ta, bỗng nhiên xuất hiện một người yên lặng như vậy, thật khó mà không chú ý.
Tinh thần lực của anh nhờ đó cũng được thả lỏng, thoải mái hơn chút ít.
Thời Mân: “Nếu các cậu đều hài lòng, thì cứ tạm vậy trước đã.”
Nói xong, anh bước chân định rời đi.
Cố Ân Linh vẫn còn chưa cam tâm, lớn tiếng hỏi: “Anh Thời Mân, cô ấy thực sự không có vấn đề gì chứ?”
Bước chân của Thời Mân dừng lại nơi cửa, anh quay đầu nhìn anh ta: “Có.”
“Hiện tại sản nghiệp nhà họ Bùi đang bị thôn tính, anh trai cô ấy thì chạy khắp nơi trả nợ, tạo quan hệ.”
Biểu cảm của Cố Ân Linh lập tức thay đổi, rồi lại nhanh chóng trở về gương mặt cười cợt: “Tôi biết mà, nhưng anh nghĩ coi cô ta sẽ diễn trò thế nào?”
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn và thật thà của Bùi Tri Ý vừa rồi, hiện tại đúng là chưa nhìn ra được gì.
Tuy nhiên, Thời Mân không hứng thú tham gia vào cuộc thảo luận của anh ta, chỉ liếc mắt một cái rồi rời đi.
Tiêu Trì thì xoa xoa thái dương, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, không chút khách khí nói: “Ồn ào quá, đi thôi.”
Ba người trong phòng tự học lần lượt rời đi, chỉ còn lại một mình anh. Cố Ân Linh nhướn mày, khẽ hừ một tiếng.
Sao lại chẳng thấy thú vị chút nào nhỉ, chỉ mình anh thấy hứng thú à?
Mỗi lần đoán xem những Omega cố gắng thông qua chế độ ghép đôi để vào đội sẽ dùng chiêu trò gì quyến rũ bọn họ, quả thật rất thú vị.
Anh bước ra khỏi phòng tự học, một tay đút vào túi, ánh mắt dừng lại ở cánh cửa chưa đóng hẳn. Trong khoảnh khắc ánh mắt chuyển đi, cánh cửa đang mở liền bị tinh thần lực tác động một lực vô hình, “rầm” một tiếng, khép chặt lại.