Xuyên Tới Thế Giới Thú Nhân: Chỉ Muốn Trêu Chọc Hán Tử Trồng Trọt

Chương 12

Tốt nhất là dị năng chữa trị cũng không nói, nhưng màu sắc của chiếc lá trên tay tươi tắn, bản thân thay đổi lại rõ ràng như vậy, không có dị năng ngược lại sẽ bị nghi ngờ.

“Thịnh Hạ! Thịnh Hạ! Cam Quả tới rồi.”

Giọng nói đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của cô.

Một giống cái cao lớn vạm vỡ, bước những bước nặng nề mà đến, phía sau đi theo hai giống đực cũng cao lớn cường tráng không kém.

Giống cái đầu tóc ngắn màu nâu trông rối bù, béo đến mức nhìn không rõ ngũ quan, ước tính chiều cao một mét tám, cân nặng hơn ba trăm cân.

Đi đường những ngấn mỡ trên người rung lên như sóng nước, Thịnh Hạ nhìn mà khóe miệng giật giật.

Mấy đô vật sumo của Nhật Bản cũng không có thân hình chuẩn như cô ấy.

Trong ký ức biết được, đây là bạn duy nhất của nguyên chủ Cam Quả, hai người tâm đầu ý hợp, ở bộ lạc đều là những người bị vạn thú ghét bỏ.

Chỉ là Cam Quả cao lớn cường tráng, vừa nhìn đã biết là dễ sinh nở, người theo đuổi không ít.

Thịnh Hạ vừa bẩn vừa hôi lại lùn, cho dù giống cái thế giới thú nhân trân quý, cũng không có mấy thú nhân nguyện ý kết bạn lữ với cô.

Mấy người ít ỏi thì cũng đều là xấu xí dị dạng, Thịnh Hạ chướng mắt, tức giận mắng đuổi những thú theo đuổi cô đi.

“Cam Quả!” Cô không biết nói gì, đành học theo nguyên chủ gọi một tiếng.

Cam Quả không khách khí chút nào, vén rèm cửa đi thẳng vào: “Gần đây rệp nhiều quá, chúng ta ra ngoài bộ lạc hái chút sả về xông nhà.”

“Quả dại ngọt cũng chín rồi, tiện đường hái chút về.”

Cam Quả nhìn Thịnh Hạ, luôn cảm thấy cô ấy hình như trắng hơn một chút, kỳ lạ…

Mắt Thịnh Hạ sáng lên: “Được đó.” Vừa hay cũng đang bị muỗi mòng quấy rầy.

“Đi, ta dẫn ngươi qua đó.” Cam Quả kéo Thịnh Hạ đi ra ngoài.

Nói với bạn lữ đang đứng ngoài cửa, Hùng Ưng: “Hùng Ưng, ngươi tới đây, dẫn chúng ta ra bờ suối hái sả.”

Giống đực cao hơn một chút trong nháy mắt biến thành một con đại bàng cao hơn hai mét, cúi đầu thân mật cọ cọ vào Cam Quả, xòe cánh xuống, nửa ngồi xổm xuống ra hiệu cho cô ấy lên.

Cam Quả thuần thục cưỡi lên đầu đại bàng, xoay người kéo Thịnh Hạ lên.

Một đường gió lạnh vù vù, chưa đến ba phút đã đến chỗ Cam Quả nói, tốc độ của đại bàng quả thật rất nhanh.

Cam Quả kéo Thịnh Hạ, đi đến một chỗ cỏ mọc um tùm ở thượng nguồn: “Chỗ này, mau tới đây!”

Thịnh Hạ vừa nhìn, quả nhiên là sả mọc cực kỳ tươi tốt, trong lòng cảm thán quả nhiên là thời đại viễn cổ, thực vật đều là phóng to theo tỷ lệ thành những con quái vật khổng lồ.

Cô hái rất nhiều, chuẩn bị phơi khô phối thêm chút dược liệu khác làm túi thuốc đuổi côn trùng.

Sả nướng cá mùi vị tuyệt vời, Thịnh Hạ nuốt nước miếng, cô đói rồi.

Thấy sắc trời còn sớm, Thịnh Hạ mắt sáng lên, chuẩn bị ra bờ suối xem có tôm cá gì không.

“Cam Quả! Đi, chúng ta ra đó xem.”

“Được!” Cam Quả không nói hai lời đi theo.

Nước suối trong vắt, cá dường như không biết nguy hiểm, thong thả bơi qua bơi lại.

Thịnh Hạ không có công cụ thích hợp, định liều một phen trực tiếp dùng tay bắt, trong nước có rất nhiều cá, cô nhắm trúng loại giống cá vược.

Rất nhanh đã vớt được một con, Thịnh Hạ cong cong mắt hạnh.

Cá vược ít xương, thịt ngon, thêm sả nướng lên… rất thơm, cô không nhịn được nuốt nước miếng.

Cam Quả thấy con “thích thích thú” trong tay Thịnh Hạ, trừng mắt chạy tới, thở hổn hển đánh bay con cá trong tay Thịnh Hạ.

“Đừng đừng ăn thích thích thú, sẽ chết thú đó!”

Bộ lạc có một năm tuyết rơi, thức ăn không đủ, A Ba A Ma nhường cơm cho cô ấy, ăn thích thích thú, chết rồi cũng không cứu được.

Thịnh Hạ bất đắc dĩ nhặt cá lên, nghĩ đến người nhà của cô ấy có chút đau lòng cho cô gái này, cô nhẹ nhàng an ủi.

“Đừng sợ, ta biết chọn xương, rất an toàn.”

Cam Quả không thông minh, bị Thịnh Hạ nói chắc như đinh đóng cột, liền tin hơn phân nửa.

Bộ lạc đều biết thích thích thú sẽ ăn chết thú, bình thường không có thú nào bắt, tiện cho Thịnh Hạ không có công cụ.

Cam Quả gọi Hùng Ưng cùng nhau bắt cá.